🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2415: Cô nhìn chằm chằm

Hoäc Tây không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết buổi tiệc kết thúc từ lúc nào.

Khi cô ra về thì tình cờ gặp Trương Sùng Quang trước cổng khách sạn, thư ký Tân đang đứng nói chuyện với anh, giọng khá nhỏ nên cô không nghe rõ lắm.

Gặp lại anh khiến tâm tình Hoắc Tây vô cùng phức tạp.

Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu cũng đã từng rất hận. Khi cô biết được sự thật... Cô giật mình nhận ra việc. yêu hận đã không còn quan trọng, giống như thời điểm cô tự tử ở Melbourne, Trương Sùng Quang đã thỏa hiệp với cô, thì giờ đây không phải nội tâm cô cũng đang thỏa hiệp hay sao.

Cho dù yêu hận bao nhiêu, cô cũng vẫn mong anh sống khỏe mạnh.

Trương Sùng Quang quay đầu qua thì thấy cô.

Đèn thủy tỉnh tại sảnh khách sạn khiến gương mặt Hoắc Tây trắng như tuyết, nhợt nhạt. Bàn tay cô nhỏ máu, màu máu đỏ thẫm rơi xuống thảm, thấm đỏ một mảng.

Nhưng Hoắc Tây không hề hay biết.

Trương Sùng Quang vội vàng bước đến nắm lấy cổ tay cô, thấy lòng bàn tay cô bị thương, giọng anh hơi nghiêm khắc: "Sao em lại bị như vậy? Người đàn ông... của em đâu?"

Không đợi Hoắc Tây lên tiếng, anh đã định bế cô lên.

Thế nhưng, anh mới để tay lên eo cô thì mới nhớ đến tình trạng chân của

mình, kể cả Hoắc Tây chỉ là đứa con nít một tuổi anh cũng không bế được. Anh đành hạ tay xuống, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện."

Hoäc Tây vẫn chăm chăm nhìn anh.

Đáy mắt cô mờ hơi nước.

Trương Sùng Quang cũng không biết cô đã trải qua chuyện gì, dưới tình thế cấp bách anh đành nắm cổ tay kéo cô đến chỗ đậu xe. Lúc này, cho dù anh đi đứng bất tiện, cho dù mối quan hệ của hai người không được tự nhiên, anh cũng không thể làm khác.

Hoắc Tây bị nhét vào ghế sau, anh cũng ngồi theo vào trong xe.

Thư ký Tần nhanh trí ngồi vào ghế phụ, quay sang nói với tài xế: "Đi đến bệnh viện gần nhất."

Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga lái xe đi.

Bên trong xe khá tối, Hoắäc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau, đã lâu rồi họ không ở gần nhau như vậy. Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi cô: "Em không mang theo thuốc cầm máu sao?"

Hoắc Tây trả lời không liên quan: "Bạn gái anh đâu? Không đi chung với anh à?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm trầm: "Giờ mà còn hỏi mấy câu này?"

Nói xong, anh tự nhiên lấy túi cô tìm thuốc cầm máu. Sau khi tìm thấy thuốc, thư ký Tân ngồi ghế trước lập tức đưa chai nước khoáng, còn lịch sự mở nắp. Trương Sùng Quang nhận lấy nước rồi nhìn Hoắc Tây: "Uống đi."

Hoäc Tây vẫn ngồi yên.

Anh không quên họ đã ly hôn. Anh không quên anh không thể cho cô một cuộc sống bình thường. Anh không quên bây giờ cô đã thuộc về người khác.

Đáy mắt Hoắc Tây ánh lớp nước.

Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, môi dán vào lòng bàn tay của anh. Viên thuốc nhỏ được đầu lưỡi của cô cuốn đi, để lại vệt nước ẩm ướt trong lòng bàn tay Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang khẽ cong ngón tay, đưa nước cho cô: "Uống nước đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...