🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2402: Trương Sùng Quang cũng biết

Hoắc Chấn Đông đang trong thời khắc hấp hối.

Có lẽ sắp phải rời đi, đầu óc ông cụ thanh tỉnh lần cuối, Hoắc Chấn Đòng mở to mắt nhìn con trai mình, lấm bẩm: “Minh Châu với Lục Khiêm đâu? Sao không thấy chúng?”

Hoắc Minh cúi xuống nói bên tai ông cụ: “Họ

đang đến ròi, máy bay đã hạ cánh.”

“Tốt quá!”

Hoắc Chấn Đông không ngừng lặp lại câu nói này, ông cụ vẫn mong mỏi được gặp lại con gái yêu quý của mình, Minh Châu không thông minh nhưng cũng may mấy năm nay được như ý, thằng nhóc Lục Khiêm cuối cùng cũng không phụ lòng con bé.

Hoắc Chấn Đông khẽ nhắm mắt.

Hoắc Minh cúi đầu, khóe mắt rưng rưng, tuy muốn nói thêm vài lời nhưng ông cũng biết thời gian của Hoắc Chấn Đông không còn nhiều… ông cắn răng gọi con cái vào nói lời cuối với Hoắc Chấn Đông.

“Đừng khóc! Đừng khóc.”

“Hoắc Minh… Bố sắp được gặp mẹ con rồi, mấy năm nay bố rất nhớ bà ấy, nhưng bà ấy không bước vào giấc mơ của bố, bố sợ nếu đi quá muộn, bà ấy ở dưới phải chịu khổ, vậy phải làm sao đây? Vậy nên bố phải đến bên bà ấy sớm hơn một chút.”

“Các con không được đau lòng, bố không sao!”

Ai cũng đều rưng rưng nước mắt, nhưng

không aỉ bật khóc.

Lúc này Minh châu và Lục Khiêm chạy đến.

Lục u nhỏ tuối nhất trong nhà, cô bé không nhịn được mà ôm Hoắc Chấn Đông khóc, Hoắc Chấn Đông khó khăn giơ tay lên chạm vào tóc cô bé, đứa trẻ này thật giống Minh Châu!

Đáng tiếc, ông không thế nhìn thấy con bé gả chồng.

“Bố!”

Cổ họng Hoắc Minh châu nghẹn lại, dẫu biết con người có sinh có tử, nhưng bà ấy vẩn không chấp nhận được.

Hoắc Chấn Đông qua đời, bà ấy và anh trai không còn bổ mẹ nữa.

Hoắc Minh đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Minh Châu, mạnh mẽ lên.”

Minh Châu không khỏi ôm ông mà òa khóc: “Anh ơi!”

Hoắc Chấn Đông đã đến giới hạn, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Tây, ông cụ muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời… Hoắc Tây biết ông cụ muốn hỏi Trương Sùng Quang.

Cô vội vàng quỳ xuống lại gần, rưng rưng nước mắt nói: “Thằng bé sẽ đến ngay.”

Hoắc Chấn Đông nhắm chặt mắt lại.

Khi mọi người cho rằng ông cụ không còn tại thế nữa, thì cửa hành lang bệnh viện mở ra, thư ký Tân đấy xe lăn bước nhanh đến gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối trước khi ông cụ qua đời.

“Ông/’ Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay lạnh buốt.

Hoắc Chấn Đông đã không còn sức nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng mở mắt, nhìn chân trái của Trương Sùng Quang….

Môi ông mấp máy, cổ gắng phát ra âm thanh.

Hai giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt Hoắc Chấn Đông.

Nhưng những nếp nhăn trên mặt ông cụ đã dần dần thả lỏng…

Dường như ông vẫn luôn đợi, đợi Trương Sùng Quang, đợi anh nói câu này.

Đợi hai đứa nhỏ gương vỡ lại lành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...