Hoắc Tây ngồi trên xe của Hoắc Doãn Tư,
chiếc Rolls-Royce từ từ rời khỏi biệt thự, bỏ lại biệt thự sau lưng và quá khứ của họ. Rất nhanh sau đó, cô sẽ rời khỏi thành phố B, bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà ngôi nhà bọn họ từng chung sống, sẽ mãi mãi ở lại đây.
Trăng đã lên cao.
Biệt thự đắm chìm trong ánh trăng rực rỡ lạnh lẽo, dàn xe xa hoa đậu trước sân, tất cả đều là những chiếc mà ngày thường Trương Sùng Quang thích lái, mỗi một chiếc đều nổi tiếng và đắt đỏ.
Chỉ có ở sân sau vắng bóng người qua, có một chiếc xe nát tan tành, không thể nhìn ra hình dáng, nó bị vứt ở một góc, vết máu loang lố.
Phần đầu xe gần như bị dập nát.
Thân xe chỉ còn hơn một nửa.
Như xác thịt bị tốn thương, như đời người bị phá hủy hoàn toàn.
Chỉ là nó bị chủ nhân giấu ở trong một góc, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể thấy ánh mặt trời.
Một tháng sau, Hoắc Tây đưa Tiểu Hoắc Tinh đến Vancouver.
Ôn Noãn và Hoắc Kiều đi cùng cô.
Trong khoảng thời gian đi du lịch, cô sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, cô cũng theo dõi tin tức trong nước… Thi thoảng báo đài trong nước sẽ đưa một ít tin vắn về tình ái của Trương Sùng Quang.
Ví dụ như anh và một ngôi sao nữ cùng tham dự một buổi lễ long trọng, rồi lại ăn cơm với danh viện nào đó.
Thỉnh thoảng anh cũng gọi điện cho cô, hỏi cô về tình hình của Tiếu Hoắc Tinh. Sau này, Hoắc Tây cẩn thận suy nghĩ, cứ tám giờ thứ sáu hàng tuần, anh sẽ gọi điện tới.
Tần suất gọi điện mỗi tuần một lần như vậy, Hoắc Tây không truy cứu nguyên nhân đến cùng.
Có lẽ sau khi buông tay, như vậy cũng rất tốt, không ai quấy rầy cuộc sống của đối phương.
Hoắc Tây tốt lên từng ngày.
Nửa năm sau, cô đưa Tiểu Hoắc Tinh trở về thành phố B, ôn Noãn và Hoắc Kiều về trước một tuần nên chỉ có Hoắc Tây và Tiểu Hoắc Tinh ra ngoài, hơn nữa cô lặng lẽ quay trở về mà không thông báo với bất kỳ ai.
Nửa năm rồi, cô và Trương Sùng Quang chỉ liên lạc với nhau vì con của hai người.
Bởi vậy, cô không hề nghĩ sẽ gặp lại anh sớm như vậy.
Cửa ra sân bay.
Hoắc Tây cầm hành lý, đấy Tiểu Hoắc Tinh hơn tám tháng tuối ra khỏi sảnh tiếp tân. Cô đã gọi xe, tài xế đang chờ cô ở bãi đỗ xe.
“Cô Hoắc, tôi chờ cô ở đường P3.”
Hoắc Tây cầm điện thoại, mỉm cười bảo được rồi tắt điện thoại, nhưng một giây sau, ánh mắt của cô chợt khựng lại.
Cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Đối diện đường cho xe đỗ có một chiếc RV màu đen đang đậu, Trương Sùng Quang nghiêng người nói chuyện với người nào đó ở thân xe… Anh ngồi xe lăn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Trương Sùng Quang nhìn sang.
Một giây sau, ánh mắt sâu thẳm đông cứng.
Có lẽ do chưa chuẩn bị đã gặp nhau, cô và anh đều chưa sẵn sàng.
Đôi mắt của Trương Sùng Quang như cười như không.
Hoắc Tây không túm đứa trẻ lại được, cô bế đứa nhóc qua, Tiểu Hoắc Tinh vừa đi qua đó cũng đế cho người ta ôm.
Người vốn đang nói chuyện với Trương Sùng Quang là giám đốc điều hành của công ty, cũng nhận ra Hoắc Tây, thấy tình huống như vậy thì gật đầu rồi lên một chiếc xe khác và rời đi, chỉ còn lại cặp vợ chồng cũ Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây đưa con cho anh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?