Hoắc Tây mở cửa xe, gần như là loạng choạng chạy đến.
Chiếc xe RV màu đen đắt đỏ,tỏa ra ánh sáng xa hoa dưới ánh trăng, vững vàng dừng ở nơi đó, chỉ có đầu xe và thân xe bị xước nhẹ, biến sổ xe 777 phía trước như được lau chùi cấn thận.
Trương Sùng Quang đặc biệt chụp chiếc biến số kia lại.
Ngón tay của Hoắc Tây run rẩy, cô vuốt ve thân xe, cấn thận chạm từng chút một.
Người giúp việc trong nhà bất ngờ, hơn nửa đêm tất cả đều đứng nhìn bà chủ cũ chạm vào chiếc xe kia bằng đôi tay run rấy, ánh trăng chiếu lên gương mặt của cô, rọi sáng khóe mắt ngấn lệ.
Hoắc Tây cẩn thận vuốt ve, cô khẳng định chiếc xe này chính là chiếc xe trước kia, bởi vì Trương Sùng Quang không biết Miên Miên đã lén vẽ một chiếc hình đầu con mèo ở phía sau cốp xe.
Giờ đây, thứ đồ mà trẻ con thích thú, vẫn được khắc ở đây.
Hoắc Tây vừa khóc vừa cười.
Người giúp việc không dám quấy rầy cô, đều yên lặng đứng bên cạnh. Cho đến khi Hoắc Tây
bình tĩnh lại, có người nói: “Ngày xảy ra tai nạn xe cộ, xe được đưa đến tiệm sửa chữa, tầm nửa ngày thì được trả lại, ông chủ cũng không có thời gian đi xem như thế nào bởi vì phải đi công tác ở nước ngoài, có lẽ tháng sau ngài ấy mới quay trở về.
Người nói chuyện là dì Triệu, người không thích nói dổi nhất trong nhà.
Hoắc Tây nghĩ mà hoảng, bà ấy nói nhanh như thế thì chắc chắn không phải nói dối. Trương Sùng Quang thật sự đi nước ngoài, và vụ tai nạn xe cộ ấy không nghiêm trọng đến như vậy.
Cơn ác mộng những ngày qua, đều là ảo giác của cô.
Cô lùi ra phía sau, sải chán chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, người nhà họ Hoắc chạy tới, Hoắc Doãn Tư không nói gì về việc Hoắc Tây lái xe tốc độ cao giữa đêm khuya, cậu chỉ choàng chiếc áo khoác lên người cô vào đêm cuối thu, nhẹ nhàng ôm vai cô: “Đi thôi!”
Hoắc Tây gần như không nghe thấy gì, ừ một tiếng.
Trước khi lên xe, cô không kìm được mà quay đều lại, im lặng nhìn căn biệt thự mình từng sống mấy năm.
ở đây, cô và Trương Sùng Quang từng sống
một cuộc sống hạnh phúc.
ở đây, cô và Trương Sùng Quang từng lạnh nhạt với nhau.
ở đây, cô và anh sinh được hai đứa con thơ.
Dường như Hoắc Tây khó có thể tưởng tượng, nếu cuộc sống của cô không có sự tham dự của Trương Sùng Quang, sẽ trở tên hoang vắng và nhạt nhòa tới nhường nào.
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Chào tạm biệt Trương Sùng Quang và tuổi thanh xuân của cô.
Lần này, là lời chào tạm biệt thật lòng.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?