Bầu không khí lửng lơ hương vị trong trẻo và ngọt ngào.
Trương Sùng Quang không để ý đến tình trạng không thế chịu đựng nối của mình, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp cho cỏ: “Tay có đau không?”
Khuôn mặt của Hoắc Tây tựa vào hõm cố anh, ban đêm lạnh như nước, nhưng cơ thể anh lại mang theo sự thoải mái và ấm áp.
Cô yên tĩnh dựa vào.
Trương Sùng Quang cũng không ép cô nói, anh xoa tay cho cô một hồi, ôm chặt sau gáy cô.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”
Hoắc Tây hơi run lên.
Trương Sùng Quang ôm cô một lúc rồi đứng dậy thu dọn quần áo. Anh xuống giường đứng cạnh giường… Thắt lưng đã cởi một nửa, quần áo bên trong cũng chưa cởi được phân nửa, trông rất gợi tình.
Anh lau qua loa rồi đeo thắt lưng vào.
Anh vào phòng tắm vắt khăn chuẩn bị lau
người cho Hoắc Tây, cô nói không cần.
Vừa rồi bọn họ không xảy ra quan hệ, cô hoàn toàn không cần, nhưng Trương Sùng Quang cảm thấy Hoắc Tây vừa rồi khó tránh khỏi sẽ động tình, cho nên vệ sinh một chút vẫn tốt hơn. Kéo tới kéo lui một hồi, cuối cùng anh vẫn được như nguyện.
Nhưng trong nháy mắt này, Trương Sùng Quang như ngạt thở.
Hoắc Tây biết anh đang nghĩ gì, khuôn mặt trắng như tuyết của cô vùi vào trong gối, mái tóc dài màu trà xõa ra trên gối.
Bầu không khí xuống thấp tới cực điểm.
Đúng, cô không có cảm giác.
Mặc dù vừa rồi bọn họ ôm, hôn, tiếp xúc… thế nhưng cô chẳng hề có một chút dấu hiệu động tình nào.
Từ đầu đến cuối đều là vui vẻ của riêng anh.
Điều buồn cười là vừa rồi anh còn ôm cô thật dịu dàng, nói: “Hoắc Tây, mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”
Bản thân Trương Sùng Quang là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, không thể mang lại sung sướng cho vợ mình cũng đủ khiến anh chán nản… Hầu kết của anh hơi lăn, cuối cùng ngồi xuống mép giường, lần nữa nhẹ nhàng ôm cô.
Anh thì thầm vào tai cô: “Khi nào khỏe hơn thì chúng ta sẽ đi khám bác sĩ.”
Ngày hôm sau, Hoắc Tây đến gặp Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ sinh cho cố Vân Phàm một đứa con trai, tên là cố Việt. Khi mới sinh nặng tám kg, quần quật Lý Tư Ỷ ba ngày ba đêm, vừa sinh ra đã bị ông bố cố Vân Phàm đánh đòn một trận.
Đánh thì đánh, nhưng thương vẫn thương.
Hoắc Tây nghe vậy, cảm thấy gia đình họ sống rất tốt.
Cô không ở lại lâu, đặt quà và lì xì xuống, nói vài câu rồi rời đi. Lý Tư Ỷ sinh con xong trở nên yếu ớt nên do cố Vân Phàm tiễn khách.
cố Vân Phàm tiễn khách xong trở về, Lý Tư Ỷ ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt trầm ngâm.
Cổ Vân Phàm tới ngồi cạnh, nhéo mặt cô: “Sao vậy? Mặt nhăn thành cái bánh bao luôn rồi!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?