Hoắc Tây ngạc nhiên, nhưng sau đó đã hiếu tâm ý của anh.
Cô nói “được”.
Trương Sùng Quang có chút ngỡ ngàng vui sướng, ôm Tiếu Hoắc Tinh đi phía trước, người giúp việc trong nhà ở phía sau đỡ Hoắc Tây cùng lên lầu, phòng em bé nằm ở phía Tây của lầu hai.
Cuối thu trời mát, rất dễ chịu.
Vì là bé gái nên căn phòng màu hồng, rất đáng yêu, Trương Sùng Quang đặt cô bé vào nôi, đang định đắp chăn mỏng lên thì cô bé thức giấc, hai chân đá đá, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trương Sùng Quang vừa kiểm tra vừa nói: “Chắc là tè rồi, đế anh thay tã cho con.”
Người giúp việc đỡ Hoắc Tây ngồi xuống ghế sa lon.
Sau đó xuống lầu lấy mấy món hành lý khác.
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang nhanh nhẹn thay tã, có vẻ như đang nhớ tới năm đó khi cô sinh Duệ Duệ, anh cũng chăm sóc cho cô như thế.
Cô không dám nhìn tiếp, sợ nhớ thêm nhiều chuyện hơn.
Cô đi đến trước cửa số sát đất, kéo rèm ra.
Bên ngoài vậy mà lại có một rừng cây phong nhỏ, mùa thu, cả rừng phong đỏ rực… Ánh mắt Hoắc Tây nóng lên, cô tựa đầu vào cửa kính, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, thật ra cứ cố chấp làm gì, buông tay sẽ tốt cho cả hai chúng ta, con cái lớn lên cũng không có áp lực gì.”
Bên kia, Trương Sùng Quang đã thay xong tã cho Tiểu Hoắc Tinh.
Nghe được những lời của Hoắc Tây, tay anh khựng lại, sau đó ngước mắt lên.
Cây phong đỏ như lửa.
Cách một lớp kính, Hoắc Tây đứng tựa vào cửa sổ, cô không trang điếm, làm cho anh nhớ lại dáng vẻ năm xưa của cô.
Trương Sùng Quang nhìn cô một lúc lâu.
Cô nhóc trong nôi lại khóc, chắc là đói rồi, Trương Sùng Quang gạt suy nghĩ đi, cấn thận bế cô nhóc lên, anh nhẹ giọng nói với Hoắc Tây: “Con đói rồi, em cho con ăn trước đi, anh xuống lầu nấu cơm cho em.”
Xưa nay, dù hai vợ chồng có chuyện gì thì khi con quấy khóc, họ sẽ dừng lại.
Hoắc Tây từ từ bước tới ngồi xuống ghế sa
lon.
Trương Sùng Quang cúi người thả Tiếu Hoắc Tinh vào lòng cô, ngón tay không nhịn được chạm vào con gái nhỏ một cái, Tiểu Hoắc Tinh ở trong lòng mẹ có lẽ đã ngửi thấy mùi, cái mũi ủi khắp nơi như một củ tỏi nhỏ… Cuối cùng tìm được một chỗ cách lớp vải mỏng, cứ thế bẳt đầu mút, nhưng mút thế nào được, vậy nên khuôn mặt trở lên đỏ bừng vì sốt ruột.
Trương Sùng Quang xem mà nóng cả mắt.
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh muốn ở lại nhưng sợ cô không thích nên đành gật đầu, khi anh quay người lại, Hoắc Tây bắt đầu cởi cúc áo đế đút con uống sữa, nhưng cúc chặt quá, một tay cô làm cách nào cũng không thể cởi được, gấp đến nỗi Tiểu Hoắc Tinh cũng kêu khóc oe oe.
Đúng vậy, Trương Sùng Quang sao có thế làm ăn thua lỗ, anh đã tính rất kỹ thời hạn sáu mươi ngày, bởi vì qua bốn mươi ngày là có thể sinh hoạt vợ chồng, anh nói sẽ không ép buộc cô, nhưng trong thỏa thuận có nói cô phải cùng anh cố gắng xây dựng lại mối quan hệ.
Hoắc Tây cười khẽ một tiếng, cô buông tay ra, ngón tay hơi cong lại.
Trương Sùng Quang ngồi xổm xuống, anh nắm lấy chiếc cúc to chỉ bằng hạt gạo, linh hoạt cởi ra ba chiếc cúc… Vóc dáng cô rất mảnh khảnh, làn da lại trắng nõn, cho dù vừa sinh xong cũng rất hấp dẫn.
ít nhất thì hơi thở của Trương Sùng Quang đã nóng rực.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?