Thân thể Hoắc Tây mềm nhũn, đột nhiên mất đi sức lực… Người phụ nữ không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Tây có sắc mặt tái nhợt, thấy cô thật xinh đẹp và cao quý.
Vì năm trăm tệ, người phụ nữ liên tục quỳ lạy.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô ta, nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang ôm lấy cô, lau sạch nước mắt cho cô, nói nhỏ: “Gió nổi lên rồi! Quay về xe thôi.”
Hoắc Tây lại hỏi anh: “Trương Sùng Quang, trên người anh có bao nhiêu tiền?”
Giọng điệu của cô không lạnh lùng như thường ngày, cô gọi anh là Trương Sùng Quang giống như trước đáy, vì ba chữ này, Trương Sùng Quang có chết cũng sẵn sàng, anh vội vàng lấy ra tất cả tiền trong ví, được khoảng bốn năm ngàn, nếu như là bình thường thì bao nhiêu đây đã đủ cho người phụ nữ xa lạ không liên quan kia rồi, nhưng bây giờ anh muốn dỗ cho Hoắc Tây vui, thế là nói với cô: “Anh đưa em lên xe trước, phía trước có ATM, đế anh đi rút ra mấy chục ngàn.”
Cuối cùng Hoắc Tây cũng lên xe.
Cô đợi trong xe, tài xế đi theo chạy việc cho Trương Sùng Quang, anh liên tục rút tiền từ mấy tấm thẻ, cuối cùng lấy ra hơn một trăm ngàn đưa hết cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô ta không ngừng dập đầu.
Lúc này, một bé gái khoảng mười tuổi cũng chạy đến, học theo người phụ nữ mà dập đầu.
Trông vô cùng khốn khố.
Trương Sùng Quang bình thường không phải là người dề đồng cảm, Hoắc Tây cũng vậy, nhưng hôm nay dáng vẻ của người phụ nữ đã chạm đến dây thần kinh của họ, Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc rồi bảo tài xế ở lại: “Anh đưa cô ta đến bệnh viện, xem đôi chân có còn hy vọng gì không, mọi chi phí chữa trị tôi sẽ lo.”
Tài xế nói anh là người tốt.
Người phụ nữ và đứa trẻ cũng quỳ lạy anh.
Lúc Trương Sùng Quang trở vào xe, anh nghĩ thầm, mình mà là người tốt gì? Anh truyền máu cho bố nuôi mà còn ra điều kiện nữa kìa, Trương Sùng Quang anh xưa nay chưa bao giờ là hạng người tốt lành gì.
Anh ngồi vào ghế lái, quay đầu lại, dịu dàng hỏi: “Em ổn không?”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc, nói với cô: “Cô ta chết rồi! cho nên cô ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa, Hoắc Tây, mọi chuyện đã là quá khứ! chúng ta quên chuyện đó đi được không?”
Ngón tay Hoắc Tây khẽ run lên: Tống Vận đã
chết?
Cô đã thấy cảnh bi thảm của Tống Vận nên gần như có thế tưởng tượng được Tống Vận đã chết thế nào, chắc chắn cô ta đã chết một cách vô cùng bi thảm trong căn nhà cũ nát kia, và có lẽ khi chết còn vô cùng nhục nhã.
Đoán rằng cô nhớ tới những chuyện u ám kia…
Cơn sóng nhỏ này coi như kết thúc, sau khi đến bệnh viện đón con, hai người lái xe về thẳng biệt thự của Trương Sùng Quang ở, lúc chuẩn bị xuống xe, Hoắc Tây ôm con nói: “Quét dọn lại căn phòng em bé mà Duệ Duệ ở trước đây đi.”
Trương Sùng Quang xuống xe đi vòng qua phía cô.
Người giúp việc xách hành lý, Trương Sùng
Quang ôm con, anh cẩn thận bọc kín con lại, không để cho gió thổi vào, một tay còn lại khoác áo choàng cho Hoắc Tây, nhẹ giọng nói: “Anh đã chuấn bị một phòng em bé mới rồi, em lên lầu xem có thích không.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?