🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2351: Tới công ty của anh rồi nói!

Trong lòng Trương Sùng Quang vô cùng bi thương, anh không tiếp tục dây dưa, nhẹ nhàng

buông cô ra, giọng nói đè nén rất nhẹ: “Em cho con ăn đi, anh đi trước.”

Hoắc Tây khồng đáp lời, đang đợi anh rời đi.

Trương Sùng Quang lui ra phía sau vài bước, rồi lại liếc mắt nhìn con gái một cái thật sau, lúc này mới đi ra ngoài.

Trước cửa phòng VIP có một hành lang, vô cùng yên tĩnh, giày da của anh dẫm lên mặt sàn phát ra tiếng lộp bộp… Bỗng dưng Trương Sùng Quang cảm thấy ngay cả tiếng đôi giày phát ra cũng trở nên khó chịu.

Anh đi đến cuối hành lang, ở một nơi không có người, run tay châm một điếu thuốc lá.

Anh cai thuốc, nhưng ngẫu nhiên phiền lòng vẫn sẽ hút một cây.

Làn khói xám mỏng manh từ từ dâng lên, giữa hình ảnh mờ mịt đó, khóe mắt Trương Sùng Quang ướt át.

Anh không quay lại phòng bệnh, cúi đầu lướt di động.

Mới mở di động ra đã có một tin tức lớn xuất hiện, 9 giờ sáng trên một đoạn đường ở thành phố B đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, nhiều xe đâm liên hoàn vào nhau, ở trong đó có một chiếc xe cấp cứu của trung tâm truyền máu. Theo báo cáo có rất nhiều người chết và bị

thương, trong đó có một vị danh nhân, là Nguyên Chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị Hoắc Minh.

Trương Sùng Quang lại lướt thêm, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

[Nguyên chủ tịch Hoắc Thị gặp tai nạn giao thông bị sốc xuất huyết, đang được cấp cứu.]

[Theo tin tức, Hoắc Minh có nhóm máu hiếm, kho máu đang cấp cứu, tính mạng của Nguyên chủ tịch Hoắc Thị đang bị đe dọa.]

in tức chấn động đến mức che trời lấp bể.

Trương Sùng Quang gạt tàn thuốc rơi xuống đất, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Bác sĩ Vương, tôi Trương Sùng Quang, hiện tại tôi đang ở bệnh viện Ngưỡng Đức… Đúng, mau chóng sắp xếp, rút xong là đưa tới liền, trước đừng nói gì cả.”

Sắp xếp xong, anh cúp điện thoại, lại nhìn về phía phòng bệnh.

Trong phòng lấy máu đặc thù, chủ nhiệm Vương tự mình rút máu cho Trương Sùng Quang.

Ông nhịn không được mà nói: “Nếu bình thường không có chuyện gì lớn, vẫn luôn có hàng tồn kho.”

Trương Sùng Quang biết, lúc Hoắc Tây sinh đã dùng hết lượng máu anh đế dành rồi, hiện tại Hoắc Minh cần một lượng máu lớn, nước xa

không cứu được lửa gần chỉ có thể rút từ trên người anh.

Máu tươi đỏ thắm chạy ra khỏi cơ thể anh, từ từ chảy vào trong ống đựng trong suốt.

Chủ nhiệm Vương nhịn không được nói: “Cũng được rồi! Tiếp tục rút nữa cậu sẽ lên cơn sốc.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang vàng như nến, anh chỉ cười nhẹ: “Rút thêm 200ml đi! Tôi sợ không đủ.”

Anh vừa nói, lại nhịn không được sờ bao thuốc trong túi áo.

Chủ nhiệm Vương đè tay anh lại, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa tôi bảo y tá đưa mấy bình sữa bò tới đây, cậu cũng phải chăm sóc cơ thế một tí, đừng hút thuốc cả ngày.”

Trương Sùng Quang chỉ cười.

Sau một lúc lâu, chủ nhiệm Vương lấy đi toàn bộ số máu, bệnh viện dùng xe chuyên dùng khấn cấp đưa đến chỗ Hoắc Minh, vốn dĩ Trương Sùng Quang định đi theo, nhưng đúng lúc này Hoắc Doãn Tư lại gọi điện thoại tới đây.

Trương Sùng Quang không nghe, anh biết Hoắc Doãn Tư muốn cái gì.

Ba cuộc điện thoại liên tục gọi đến.

Anh bắt máy, giọng nói lạnh lùng: “Bảo Hoắc

Táy tới cầu xin tôi.”

Bên kia Hoắc Doãn Tư rất sửng sốt, một lát sau cậu ấy lại không nhịn nổi nữa, thấp giọng chất vấn: “Trương Sùng Quang, anh sờ vào lương tâm của mình đi! Bố tôi nuôi anh bao nhiêu năm có chỗ nào bạc đãi anh không, anh có lỗi với chị của tôi như thế, ông ấy có bắt anh đền bù gì không, thế nhưng bây giờ ông ấy không nói thì tôi cũng biết, trong lòng ông ấy vẫn còn có một vị trí…Nhưng mà Trương Sùng Quang, chắc là bố tôi cũng không biết khoảng trống ông ấy đặt trong lòng thật sự chính là một con sói mắt trắng.”

“Cậu không cần kích tôi! Hoắc Doãn Tư, tôi nói rồi, muốn có máu thì bảo Hoắc Tây cầu xin tôi.”

“Đồ chó, anh chờ đó!”

Trương Sùng Quang cúp luôn điện thoại, chờ đến lúc Hoắc Doãn Tư lại gọi tới anh vẫn luôn không nghe, ước chừng một phút sau Hoắc Tây gọi điện tới, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“ở trên đường, lập tức đến công ty, có tài liệu khẩn cấp cần xử lý.”

Người giúp việc cũng biết Hoắc Minh xảy ra tai nạn xe cộ, lại lo lắng cậu Sùng Quang sẽ tuyệt tình.

Năm đó, ông đã truyền nhiều máu cho anh như thế, sao anh lại có thế nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, dù sao cũng từng là bố con.

Lúc Hoắc Tây ngồi lên trên xe„ Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại tới, hỏi cô nên nói như thế nào…

Hoắc Tây rũ mắt, nói nhỏ: “Chị sẽ cầu xin Trươnq Sùnq Quanq.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...