Cô dịu dàng ngắm nhìn, sắc mặt lại càng ngày càng trở nên tái nhợt, bác sĩ nhận thấy điểm không thích hợp, chạy tới kéo khăn trải giường màu trắng ra nhìn thoáng qua, giọng nói run rẩy
gấp gáp: “Chuấn bị máu, lập tức truyền máu! sản phụ có tình trạng xuất huyết nhiều.”
Giọng nói vừa dứt, Hoắc Tây đã lâm vào hôn mê.
Thời gian giành giật từng giây từng phút, bác sĩy tá bận rộn trong ngoài, người bên ngoài cũng không ngổc, biết rằng ắt hẳn đã xảy ra chuyện.
Hoắc Minh bắt lấy người vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Chủ nhiệm khoa sản cầm giấy tờ đi ra, yêu cầu ký tên, bà nói ngắn gọn: “Có dấu hiệu xuất huyết nhiều, đã truyền máu! Minh, ông cứ yên tâm, có đầy đủ lượng máu.”
Hoắc Minh không dám chậm trễ thời gian chút nào, cho dù lòng ông đang nóng như lửa đốt.
Ông vội vàng ký tên.
Lúc ký tên tay ông hơi run, ôn Noãn nhẹ nhàng nâng cánh tay ông lên, cho chồng một nguồn lực ổn định.
Bác sĩ cũng không dám chậm trễ một khắc nào, ký tên xong lại đi vào phòng sinh, trong chốc lát hộ sĩ ôm Tiểu Hoắc Tinh ra, cô bé trắng trẻo mũm mĩm, mọi người nhìn thấy đều đỏ cả mắt.
Trương Sùng Quang vừa vui mừng vừa ân hận.
Sắc mặt của Trương Sùng Quang xanh xao, ngón tay anh run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào em bé, khóe mắt trở nên ướt át… Hoắc Doãn Tư đứng ở một bên nhịn không được nói: “Nếu như anh biết khoan dung hơn một chút, hai người cũng sẽ không đi đến bước này. Chị của tôi sinh con phải khố sở như thế nào, anh không biết sao?”
Anh biết…
Anh vẫn luôn biết nhưng lúc ấy anh như một kẻ điên cuồng, cứ cho rằng chỉ cần có con là có thể trói chặt Hoắc Tây, hiện tại anh đã nhận ra, mười đứa con cũng không trói nổi, chỉ khiến anh mất đi cô.
“Con xin lỗi! Bố, mẹ, con xin lỗi mọi người.”
òn Noãn không đành lòng tiếp tục nghe, bà là phụ nữ, bà là người có thể đồng cảm với Hoắc Tây như bản thân cũng đã từng trải qua.
Yết hầu Hoắc Minh lên xuống: “Bây giờ nói mấy lời này còn có ích gì!”
òng hồi hộp chờ đợi.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc nóng lòng chờ đợi, chờ đợi Hoắc Tây bình an…
*
Trải qua một giờ cấp cứu, Hoắc Tây ngừng xuất huyết, cả trước cả sau đã truyền rất nhiều máu.
Nhưng người vẫn cứ mãi hôn mê chưa tỉnh.
Khi được chuyến tới phòng bệnh VIP, cô mơ hồ nghe thấy tiếng bổ mẹ đang nói chuyện, còn có tiếng em bé khóc ỉ ôi.
Ngón tay của Hoắc Tây nhẹ nhàng cử động.
Lúc hoàng hôn, cô mới thật sự thanh tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Noãn.
“Mẹ! Con của con đâu!” Giọng nói của Hoắc Táy nghẹn ngào.
Hoắc Minh vội vàng bế Tiểu Hoắc Tinh tới cho Hoắc Táy xem: “Nhìn đi, giống con biết bao.”
Hoắc Tây nghiêng mặt, nhìn em bé hồng hào mũm mĩm nằm bên cạnh, không khỏi nhẹ nhàng chạm vào… Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hoắc Tinh bỗng nhiên nhíu lại, nghẹn đến mức đỏ bừng, khóc òa.
Thật ra lúc ấy cô cũng không có nhiều ký ức, chỉ nhớ rõ mình cứ ngủ mãi ngủ mãi nhưng cứ cách một thời gian sẽ có một người đàn ông rất đẹp trai tới thăm cô, người ấy đứng cách lồng ấp dựa sát vào khuôn mặt cô nói chuyện cùng cô, nhìn cô chăm chú…Trên mặt ông luôn chứa đầy sự hoài niệm và hối hận.
Cũng giống… Cũng giống với Trương Sùng Quang của hiện tại.
Nhớ tới người này, ánh mắt Hoắc Tây tối lại.
Hiểu con gái đâu ai bằng bố, Hoắc Minh nhìn ra tâm tư của cô, nhẹ giọng nói: “Người đang ở bên ngoài đấy! Nó nói muốn tới đây nhìn con, nhìn đứa bé.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?