🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2340: Trương Sùng Quang ôm ngực

Hoắc Tinh…

Lúc Hoắc Tây nói ra cái tên này, cô đang nhớ về ngôi sao trên bầu trời cao ấy sao?

Trương Sùng Quang ôm ngực, từ từ ngồi xuống ghế dài.

Sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, thì thầm lặp đi lặp lại hai chữ kia… Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng có thể dần dần tiếp nhận cái tên này tựa như anh đã chấp nhận việc trong lòng Hoắc Tây vẫn còn lưu luyến Bạch Khởi.

Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào hình ảnh trên tấm phim siêu âm màu.

Một cô bé mỏng manh thanh tú, nhìn giống như mẹ của bé, anh cũng có thể nhận ra một vài hình ảnh của mình ở trên người cô bé.

Bổng dưng, anh cảm thấy trời đất quay cuồng.

Anh nghĩ tới lai lịch của đứa bé, anh nghĩ đến việc Hoắc Tây vẫn nguyện ý sinh hạ cô bé, yêu quý bé, Trương Sùng Quang anh còn gì đế so đo nữa!

Anh ôm sát bức ảnh kia vào trong lòng.

Là Tiểu Hoắc Tinh của anh và Hoắc Táy.

Thậm chí anh còn lấy di động ra, gõ một dòng tin nhắn, lúc ấn gửi anh còn nhìn thật lâu, nhìn tới khi hốc mắt nóng bừng, vì sao anh và Hoắc Tây lại đi tới bước như ngày hôm nay.

Cô không muốn nhìn anh, không muốn nói chuyện với anh.

Rõ ràng vào năm đó, khi cô dắt anh về nhà đã từng vui sướng như vậy, cô giấu anh trên cái giường nhỏ của cô tựa như đang che giấu chú gấu con mà cô âu yếm.

[Thật ra cái tên Hoắc Tinh cũng rất dễ nghe.]

Đầu bên kia, Hoắc Tây nhận được tin nhắn.

Cô ngồi ở ghế sau xe, trợ lý vừa lái xe vừa nói chuyện cùng cô, nói chuyện gì Hoắc Tây cũng không nghe rõ, cô chỉ nhìn di động một lát rồi buông xuống, ánh mắt chuyến hướng ra phía bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt ấm ướt.

Có lẽ cả đời này, Trương Sùng Quang cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa của cái tên Hoắc Tinh, sẽ không biết thứ cô nhung nhớ là gì nhưng dù có như vậy, cô cũng không có ý định giải thích với anh bất kì điều gì.

Ban đầu trợ lý còn định nói thêm nhưng nhìn thấy cô như vậy thì lập tức ngừng nói.

Trong lòng cô ấy còn nghĩ.

Nhìn luật sư Hoắc đổi xử với Tổng Giám đổc Trương rất lạnh lùng nhưng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngoại trừ tình cảm vợ chồng ra, vẫn còn một chút tình cảm khác, sao có thế nói quên là quên luôn được?

Giữa hai người bọn họ, chỉ sợ là không ai quên được người kia.

“Kiểm tra thế nào rồi? Sáng sớm hôm nay đi ra ngoài cũng không nói với bố và mẹ con.”

“Chẳng có lần nào mà con gọi bố mẹ đi chung cả.”

Hoắc Tây ngồi bên cạnh ông, nở nụ cười nhẹ.

Cô nhẹ nhàng níu lấy cánh tay của Hoắc Minh, giọng nói mềm mại: “Con sợ bố bị kích thích, hơn nữa cũng có trợ lý đi cùng, con cảm thấy khá tốt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...