Duệ Duệ nhìn anh với ánh mắt ngây thơ, cậu
bé ngoan ngoãn ăn cháo thịt, ăn vào cậu bé cũng khỏe lên một chút, không còn đau nữa… Hoắc Minh và Ôn Noãn ăn xong quay lại, vừa khéo trông thấy cảnh này.
Hoắc Minh vẫn còn đế bụng, nên không tránh khỏi việc ông đâm một câu: “Bây giờ làm bố tốt thế!”
Trương Sùng Quang ngấng mặt lên gọi một tiếng bố mẹ.
Hoắc Minh vẫn còn muốn châm chọc anh, Ôn Noãn ngầm kéo tay áo ông, ý bảo đang ở trước mặt cháu trai ông chú ý một chút… Lúc này Hoắc Minh mới thôi, ông bảo Hoắc Tây: “Con đi ăn cơm đi! ở đây có bố với mẹ con trông rồi.”
Hoắc Tây gật đầu, cô đi qua xoa đầu Duệ Duệ.
“Lát nữa mẹ về.”
Bệnh viện tư nhân có một chỗ tốt, đó là nhà ăn có đầy các món ăn phong phú, quản gia nhà họ Hoắc đưa cơm trưa tới, đang tết mà nên dù có đang ở trong bệnh viện nhưng đồ ăn vẫn rất phong phú, hơn nữa Hoắc Tây mang thai nên nhà có nấu các món đa dạng đế cô khai vị.
Lúc Hoắc Tây ăn, quản gia vẫn ở đứng bên cạnh giới thiệu món ăn.
Thấy cô ăn không nhiều, đang định khuyên…
Bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp tao nhã của người đàn ông: “Ăn tí vậy sao đủ, em ăn thêm chút nữa đi.”
Hoắc Tây đang cầm đũa, cô dừng lại.
Quản gia nhìn sang Trương Sùng Quang, tuy có không thích nhưng ngoài mặt vẫn phải nể mặt anh: “Anh Trương năm mới tốt lành.”
Trương Sùng Quang ngối xuống ghế đối diện Hoắc Tây, anh chưa hỏi đã tự xới cho mình một bát cơm, còn múc cho Hoắc Tây một bát canh nữa… Nhìn dáng vẻ tự nhiên kia, khuôn mặt già của quản gia giật giật.
Trương Sùng Quang ăn một miếng cơm, anh bỗng ngẩng lên bảo: “Tòi vẫn quen nghe ngài gọi tôi là cậu chủ Sùng Quang hơn.”
Quản gia đi làm bao nhiêu năm nay, cũng không phải người bất tài.
Ông ấy cười tươi nói: “Tôi đã làm mấy chục năm ở nhà họ Hoắc, nhìn thế hệ này đến thế hệ kia trưởng thành, giờ tôi quen gọi cậu chủ Lâm Hi, cậu chủ Lục Trầm, cậu chủ Duệ Duệ…”
Trương Sùng Quang nhìn ông ấy một cái, quản gia còn cười tươi hơn.
Hoắc Tây nghĩ thầm hôm nay quản gia VIP.
Mặc dù quản gia nói nhiều, nhưng ông ấy thấy hiếm khi bọn họ cùng ăn một bữa hòa bình
Cô nghĩ đến chuyện Duệ Duệ trèo tường lúc nửa đêm, sáng mùng một bị ốm… bất kể cô và Trương Sùng Quang có như nào, con cái đều vô tội, chúng cũng cần tình yêu, cô không từ chối.
Trương Sùng Quang thấy cô đồng ý, trong lòng lại dâng lên hy vọng, nhưng lần này anh không dám lỗ mãng nữa.
Anh không dám nghĩ rằng, Hoắc Tây còn tình cảm với anh.
Trong nhà ăn không có nhiều người, anh cũng đè giọng xuống: “Sau này anh sẽ cố gắng để ra thời gian chơi với các con… em yên tâm, anh sẽ không quấy fây cuộc sống của em, anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội bù đắp cho chúng.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?