Đêm Giáng Sinh, người nhà họ Hoắc tụ họp, vợ chồng Lục Thước và Lục u cũng đến.
Lục u vừa đi nước ngoài về, giờ đang làm ở một công ty truyện tranh.
Xem như cô ấy đã định cư ở thành phố B.
Khi uổng rượu, đám thanh niên nói chuyện với nhau. Lục u thuận miệng hỏi An Nhiên: “Chị An Nhiên, chẳng phải chị nói Lý Tư Ỷ cũng tới à? Sao không thấy chị ấy?”
Cô ấy giơ ngón cái với An Nhiên: ‘Tinh địch cũ đấy, chị An Nhiên rộng lượng thật!”
Hoắc Doãn Tư đá cô ấy: “Còn nói linh tinh nữa! Coi chừng anh ném em ra ngoài.”
Lục u trốn phía sau An Nhiên, còn lâu cô ấy mới sợ.
An Nhiên cười, nắm cánh tay Lục U, kéo cô ấy ra rồi mỉm cười: “Cô ấy bận mất rồi. cố Tư Kỳ gọi Lý Tư Ỷ đến làm bánh ngọt, nói là Tổng giám đốc Cố đi vắng, nên cô ấy phải đón Giáng Sinh cùng con bé.”
Lục u chun mũi: “Nói thế mà chị ấy cũng tin à? Nếu bổ con họ cố chung tay bán chị ấy, có khi chị ấy còn kiếm thêm tiền giúp người ta!”
An Nhiên cụp mắt, mỉm cười nhưng không đáp lời.
Đúng là Tổng giám đốc cố vắng nhà, nhưng cô không biết liệu ông ta có đi cả đêm không.
Lục u không hứng thú với chủ đề này nữa. Cô ấy nghĩ đến chuyện khác, bèn nói nhỏ: “Hồi nãy khi tới đây, em thây…”
Hoắc Doãn Tư liếc cô ấy rồi ném một quả quýt sang, chặn miệng cô ấy lại.
Còn cần phải nói à?
Gần như cứ hai ngày một lần, Trương Sùng Quang lại đứng bên ngoài như thần giữ cửa.
Không ai mù cả! Làm gì có chuyện không thấy chứ?
Lục u nhận ra mình lỡ lời nên vội im lặng rồi lén nhìn Hoắc Tây… Cô vẫn bình tĩnh đọc tạp chí thời trang, Miên Miên ngồi cạnh cô, đang làm mấy đồ thủ công nhỏ, gần đây thính giác của cậu bé đã hồi phục rồi.
Mắt Lục u nóng lên: May ghê!
Hoắc Doãn Tư ném thêm một quả quýt khác cho cô ấy, sau đó chọn quả to, bóc vỏ rồi đế vào tay An Nhiên. Thật ra An Nhiên không thích ăn quýt lắm, nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhìn chằm chằm vào mòi cô, nói: “Môi em tróc da rồi, ăn mấy miếng đi.”
Trước mặt mọi người, An Nhiên vần nể mặt anh ấy, dù cô thấy anh ấy trẻ con.
Cô con gái nhỏ Hoắc An An của họ đang bám vào ghế sofa, chập chững bước tới trước mặt bố, cười toe toét, đế lộ phần lợi trống, trông rất đáng yêu.
An Nhiên muốn nhìn nhưng con đang ở trên xe, nên cô ấy ngắm qua cửa số.
“Hoắc Doãn Tư, tuyết rơi rồi!”
Sau khi lên xe, Hoắc Doãn Tư đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len mỏng. Anh ấy cầm tay lái, tập trung nhìn đường, nghe thấy thế thì lặng lẽ cười khẽ.
Tuy An Nhiên đã hơn 30 tuổi, nhưng câu nói này vẫn đậm chất thiếu nữ.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?