Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây chăm chú.
Cô vẫn gầy, nhưng thần thái đã tươi tắn hẳn. Cô trang điếm nhẹ, cách ăn mặc cũng trưởng thành và nhã nhặn hơn, nếu không biết thì không ai nghĩ rằng cách đây không lâu, cô còn định từ bỏ cuộc sống.
Anh ngấn ngơ nghĩ, có lẽ buông tay là đúng rồi.
Tuy biết là không nên, anh cũng đã hứa sẽ không gặp cô nữa, nhưng khi tình cờ chạm mặt, anh vần không nhịn được mà gọi cô lại, vẫn buột miệng hỏi: “Dạo này em thế nào? Đêm còn mất ngủ không? Con…”
Anh bỗng khựng lại, không nói gì nữa.
Thật ra ánh mắt Hoắc Táy không lạnh lùng, thậm chí còn bình thản hơn trước. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn thấy mí mắt cô hơi chùng xuống, đó là dấu hiệu cho thấy lượng collagen của phụ nữ đang giảm nhẹ. Tuy nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, nhưng nó nhắc anh rằng Hoắc Tây không còn trẻ nữa.
Hoắc Tây bình thản nhìn anh mấy giây…
Anh tưởng cô sẽ không nói cho anh biết, nhưng bất ngờ là cô nhẹ nhàng đáp: “Cũng được! Con vẫn ổn.”
Trương Sùng Quang được yêu mà sợ.
Hy vọng bổng dâng trào trong lòng anh. Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tây, cân nhắc kỹ càng rồi mới nói nhỏ: “Nếu anh học cách tôn trọng em, không ép em nữa, Hoắc Tây… Chúng ta có còn…”
Hoắc Tây rời mắt.
Cô quay sang, nói với tài xế: “Mở cửa xe đi!”
Tài xế lại mở cửa xe. Trương Sùng Quang khẽ nuốt nước bọt, vẫn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tây đã quay người lên xe, không cho anh cơ hội.
Ngay sau đó, tài xế đóng cửa lại.
Những lời chưa nói của Trương Sùng Quang đọng lại giữa môi, bay theo gió.
Đương nhiên tài xế nhận ra anh. Anh ta mỉm cười áy náy, đi vòng lên phía trước rồi nhanh chóng lái xe đi.
Chỉ còn Trương Sùng Quang đứng trong gió lạnh, khi gió thổi qua, anh không nhịn được mà ho khan một lúc.
Một người đàn ông bảnh bao bước ra từ club bên cạnh, thấy Trương Sùng Quang thì nhiệt tình khoác vai anh: “Tiếu Hạ nói cậu tới, nhưng mãi
vẫn không thấy cậu đâu nên tôi xuống đây tìm, sao thế… Người đẹp nào đã giữ chân Tổng giám đốc Trương vậy?”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Làm gì có chuyện đó! Tôi gặp người quen thôi.”
Người kia hỏi một cách tự nhiên: “Ai đã khiến Tổng giám đốc Trương lưu luyến quên lối về thế?”
Trương Sùng Quang nói khẽ: “Vợ cũ.”
Bầu không khí trở nên kỳ lạ. Một lúc lâu sau, người kia mới hoàn hồn ròi cười gượng: “Thì ra là luật sư Hoắc à, cô ấy ăn cơm ở chỗ bên cạnh đúng không? Công nhận nhà hàng Ý đó khá ngon… Ha ha ha…”
Nụ cười mờ nhạt nở trên đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang.
Cuộc hôn nhân của anh đã thất bại, tuy anh bàn chuyện làm ăn ở club, nhưng không có ai dám sắp xếp phụ nữ cho anh nữa.
Cả thành phố B đều biết Tổng giám đốc Trương đang đau lòng!
Trương Sùng Quang chỉ ngồi một tiếng rồi đi luôn, anh tự lái xe. Khi ngồi trong xe, nghĩ đến cuộc gặp với Hoắc Tây tối nay, anh không nhịn được mà lái xe tới nhà họ Hoắc.
Buổi tối, nhà họ Hoắc sáng đèn.
Trương Sùng Quang ngồi trong chiếc xe
ngoài cống, mở cửa xe, lặng lẽ hút thuốc, thỉnh thoảng lại ho khan…
Họ sống cùng thành phố theo cách này.
Rõ ràng họ biết nhau từ nhỏ, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã, nhưng giờ lại trở nên rất xa lạ…
Cô sống tốt, bọn trẻ sổng tốt, còn có một đứa bé sắp chào đời.
Anh cũng có người để nhớ nhung.
Anh bắt đầu đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, bắt đầu cai thuốc kiêng rượu, rất ít khi động đến.
Anh nghĩ, anh và Hoắc Tây không còn cơ hội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải sống tốt để chứng kiến bọn trẻ trưởng thành…
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?