🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2289: Trước đây em rất ít ăn mặc thế này

Dứt lời, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Hoắc Tây biết anh muốn cái gì, cũng đang đợi cái gì. Cô cố nén cảm giác chán ghét, ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Tôi đi thay đồ ra ngoài.”

Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.

Hoắc Tây nhích người: “Tôi đi thay đồ…”

Cô còn chưa nói xong đã bị anh hôn môi, một nụ hôn tràn đầy tình dục… ít nhất thì lâu lắm rồi Trương Sùng Quang chưa hôn cô kiểu như vậy, nhiệt tình phóng khoáng đến mức như muốn nuốt cô, mà trên người anh cũng cực kì nóng bỏng.

Hoắc Tây muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vần hơi hé môi đế anh đi nhanh vào.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, sau đó cô bị anh ôm lên trên lưng ghế sô pha, bừa bãi mà hôn cô,

dường như đang thử điểm mấu chốt của cô… Váy dài bị kéo xuống bên hông, anh thích thú mà tận hưởng sự kích thích về giác quan do thân thể cô mang đến.

Nhưng anh không có chiếm hữu cô.

Cuối cùng, anh ôm cô, ngắm nhìn cô, giọng nói mang vẻ trêu chọc độc đáo của người đàn ông trưởng thành: “Kết hôn vài năm rồi mà dáng người của em vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như ngày nào.”

Hoắc Tây dựa lên vai anh. Bọn họ không thấy vẻ mặt của nhau.

Cô sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu lại rất mềm mại: “Không phải muốn ra ngoài sao? Tôi đi thay đồ.”

Trương Sùng Quang cười khẽ.

Anh buông cô ra, đánh giá cảm xúc trong mắt cô. Lúc này, mặt mày Hoắc Tây đã trở nên bình thường… không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt.

Anh không nhịn được cho rằng cô đã mềm lòng hơn một chút.

Trương Sùng Quang rất dịu dàng mà chỉnh sửa váy áo cho cô: “Anh chờ em dưới l’âu.“

Hoắc Tây mỉm cười.

Cò nhìn Trương Sùng Quang đi ra ngoài, cửa

gỗ ngà voi nhẹ nhàng đóng lại, ánh sáng trở nên lờ mờ.

Cô từ từ đứng dậy đi vào trong phòng quần áo.

Trương Sùng Quang chắc là đã chuẩn bị từ lâu. ở đây có rất nhiều quần áo của cô, có đủ bốn mùa trong năm… thậm chí còn có cả trang sức, xem ra là rất có tâm.

Hoắc Tây lướt ngón tay qua vài thứ kia, cười nhạt.

Cô chọn một bộ đồ mỏng, tất chân màu đen, giày cao gót, tóc búi cao, trông rất quý phái và thanh lịch.

Trong đống trang sức, cô chọn một bộ ngọc trai, khuyên tai và nhẫn.

Lúc nhìn gương trang điếm, cô nghĩ đêm nay cô có thế dẫn Miên Miên ra khỏi nơi này.

Giọng điệu của anh trở nên nóng bỏng: “Lúc anh bảo thư ký Tân chuấn bị quần áo, anh cũng không biết là thế này… Anh hổi hận, chúng ta không nên đi ra ngoài.”

Anh gần như có thể tưởng tượng khi cởi áo ra cảnh tượng bên dưới sẽ là gì.

Hoắc Tây quay lại ôm cổ anh: “Miên Miên chắc là rất muốn đi ra ngoài.”

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm đôi mắt cô qua gương, đến một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: “ừ, con bé monq chờ lâu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...