Trong phòng bệnh trắng xóa.
Hoắc Tây nằm yên lặng, toàn thân cô đầy những vết thương nhỏ, rất đau rất đau… đã 24 giờ rồi cô vẫn chưa tỉnh, bác sĩ kiểm tra cho cô xong nói rằng không có gì đáng ngại.
Hoắc Tây mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy trong thư phòng, bé Hoắc Tây đang ngồi trong vòng tay bố, Hoắc Minh đang xem sơ đồ kết cấu của một tòa nhà, bé Hoắc Tây hiếu kỳ hỏi cái này cái kia.
Sau này cô biết đó là khu phức hợp tòa nhà thương mại do tập đoàn Tây Á phát triển, ở đó còn xây dựng thêm 4 tòa dân cư liền kề.
[Đây là trụ nước cứu hỏa]
[Hoắc Tây, tòa nhà này khác với các tòa khác, tầng cao nhất có thêm một hầm an toàn…]
Hoắc Tây bé không hiểu hỏi: “Vì sao vậy ba ba?”
Hoắc Minh trẻ trung đưa tay ra xoa đầu cô bé.
[Bởi vì bố muốn tặng mấy tòa nhà này cho Hoắc Tây làm của hồi môn, Hoắc Tây sống ở đây chắc chắn sẽ giống công chúa, khi gặp phải nguy
hiểm thì có thể trốn trong cái hầm này, các vật liệu xung quanh có khả năng chống cháy, chổng thấm nước và chống đạn.]
Bé Hoắc Táy hiếu rồi: “Con biết rồi bố ạ, trốn giống như con mèo, trốn vào trong là an toàn.”
Hoắc Minh mỉm cười: “Hoắc Tây nhà ta thật thông minh.”
Tập đoàn Tây Á, của hồi môn bố tặng, hầm an toàn có thể trốn vào trong… Trương Sùng Quang dùng làm nơi bao gái.
“Bố…”
“Con trốn vào rồi! Bố ơi…”
Bố ơi, người sống ở trong này không phải công chúa,
Nơi đó đã trở thành nơi Trương Sùng Quang bao gái rồi!
Trán Hoắc Tây toàn là mồ hôi, cô không muốn tỉnh lại, nhưng ở nơi xa cứ có một giọng nói nho nhỏ gọi cô: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Là Miên Miên…
Miên Miên!
Hoắc Tây mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Thấy cô tỉnh lại ôn Noãn lập tức tiến lên, khóe mắt bà vẫn còn nước mắt: “Hoắc Tây, cuối
cùng con cũng tỉnh lại rồi, mẹ và bố con lo gần chết!”
Người đã đến tuối này rồi, không chịu được cú sổc, huống hồ Hoắc Tây còn là cô con gái đầu lòng và cũng là cô con gái mà ông yêu thương nhất, ông thật sự không dám tưởng tượng nếu Hoắc Tây và Miên Miên xảy ra chuyện, thì ông phải làm sao, ôn Noãn phải làm sao.
Hiện giờ Hoắc Minh chỉ cảm thấy may mắn, may mắn ông trời phù hộ.
Tòa nhà xảy ra sự cố kia chính cũng chính là tòa mà Tống Vận ở, trùng hợp là cô ta ở tầng chót, mà Hoắc Tây đã từng xem qua kết cấu của tòa nhà đó… đã nhiều năm trôi qua không ngờ Hoắc Táy vẫn còn nhớ.
Hoắc Tây căng thẳng nói: “Miên Miên đâu ạ!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?