Bờ môi Trương Sùng Quang run run: “Cô.”
Hoắc Minh châu không muốn nhiều lời, nhưng không nhịn được mà nói: “Hai đứa lớn lên cùng nhau, cháu hiểu rõ tính cách của con bé nhất, hẳn là đã đoán trước được hậu quả khi làm việc này. Sùng Quang… Tương lai tự chăm sóc bản thân cho tốt!”
Nói xong, bà ấy quay người đi về phía xe của Hoắc Doãn Tư.
Trương Sùng Quang đứng dưới ánh trăng.
Anh nghĩ ngoại trừ Hoắc Doãn Tư mặt nặng mày nhẹ thì không ai trách anh, họ chỉ nói với rằng anh và Hoắc Tây sẽ không còn cơ hội nữa…
Trương Sùng Quang đứng trước cửa Hoắc trạch một đêm.
Sau này, anh có thói quen ghé qua khi rảnh rỗi, có điều anh chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Tây, cũng như hai đứa trẻ. Thay vào đó anh chỉ nhìn thấy cây phong mà họ cùng trồng khi còn nhỏ, người làm vườn đã khiêng nó ra khỏi sân ném vào góc tường ngoài sân.
Trương Sùng Quang xuống xe đi tới: ‘Vi sao lại bỏ cái cây này?”
Người làm vườn vừa nhìn thấy anh đã không chút do dự nói: “Cô cả ra lệnh chặt bỏ rồi trồng cáy mới… Anh Trương à, chủ nhà nói sao thì
chúng tôi làm thê?’
Nói xong, anh ta hoảng hốt: “Anh Trương, anh muốn làm gì cái cây này vậy?”
Trương Sùng Quang khiêng cây lên xe, xoay người lấy từ trong xe ra hai chồng tờ 10000 nhân dân tệ đưa cho người làm vườn, còn có hai hộp thuốc lá. gười làm vườn nhận tiền và thuốc lá, rồi nhanh chóng lấy cho anh một sợi dây thừng để buộc chặt cây lại.
Vì vậy, cái cây phong Canada kia đã được chuyển đến biệt thự mà Trương Sùng Quang sống.
Cái cây bị thương chết dở sống dở, nên anh cố tình mời chuyên gia chăm sóc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng nuôi sống lại được…
Vào dịp Trung thu, Trương Sùng Quang gọi điện cho nhà họ Hoắc từ sớm, nói rằng anh muốn đón hai đứa nhỏ đi chơi Trung thu.
Hoắc Minh nghe điện thoại.
Ông đắn đo nói: “Đi đi! Nhưng tối nay trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, nhớ đưa chúng về trước cơm tối.”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Dạ, bố.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Hoắc Minh khẽ nói: “Sau này, tốt nhất đừng gọi tôi như
_ ~ _ .99 vậy.
Trương Sùng Quang đặt món quà xuống, mới chuẩn bị đứng dậy…
Giọng điệu của Hoắc Minh lại thản nhiên hơn: “Cậu đến đón bọn trẻ cũng không cần mang theo quà đâu, có lòng chuấn bị cho tụi nhỏ là tốt rồi, tôi gọi bọn trẻ xuống đây!”
Trương Sùng Quang hơi xấu hố.
Trong thâm tâm, anh biết Hoắc Minh đã không còn chấp nhận anh nữa, không chỉ với tư cách là con rể mà còn là chính con người anh… Nếu không có Miên Miên và Duệ Duệ, cả đời này anh cũng không thể bước vào cửa lớn nhà họ Hoắc.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?