Trương Sùng Quang tham lam nhìn cô.
Cô trông rất tốt, tốt hơn nhiều so với trước đây, trong ánh mắt của cô gần như không tìm thấy một chút buồn bã nào của trước đây, như thể việc một người đàn ông tên Trương Sùng Quang từng tổn thương cô chưa từng tồn tại.
Trương Sùng Quang không khỏi vuổt ve chiếc nhẫn cưới.
Hoắc Tây đi thẳng vào phòng, tự vào phòng đồ uống pha cà phê cho mình. Cô không hỏi anh có muốn uống không, vì giữa họ không còn cần đến sự lịch sự này nữa.
Giữa tiếng máy pha cà phê quay, giọng nói khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên.
“Lúc ly hôn em không muốn thứ gì cả!”
“ở đây có bản thỏa thuận, ngoài việc chuyển nhượng 20% cố phần công ty của anh sang tên em… Em và các con có thể chuyển về căn biệt thự đó, bọn trẻ đã quen sống ở đó rồi”
Anh vừa dứt lời thì máy pha cà phê dừng lại.
Hoắc Tây nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi bước đến ngồi đối diện anh. Đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều tháng họ có thể ngồi bình tĩnh mặt đối mặt nói chuyện.
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang.
Cô không phải là một cô bé ngây thơ, cô biết rõ Trương Sùng Quang đang quan tâm cô.
Hai mươi phần trăm cổ phần trị giá hàng trăm tỷ đồng, nói cho là cho.
Dễ cầm thế à?
Điều anh muốn không gì khác hơn là con người cô, chỉ đơn giản là muốn cô hồi tâm chuyển ý, nhưng… gương vỡ khó lành.
Hoắc Tây khẽ cười, thẳng thừng từ chối: “Trong thỏa thuận ly hôn có ghi rõ, của ai người đó dùng, không ai lợi dụng ai, cũng không ai nợ ai cái gì… Về phần căn biệt thự đó, tôi không muốn, anh tiếp tục ở hay bán là tùy anh, nhưng tôi có vài món ở đó, khi nào có thời gian tôi sẽ đi lấy.”
Trương Sùng Quang hiểu rằng cô không muốn gặp anh.
Anh thấp giọng nói: “Trước tám giờ tối, anh không ở nhà.”
Hoắc Tây gật đầu: “Được, tôi sẽ dành chút thời gian đế lây.”
Nói xong, cô chuấn bị tiễn khách, nhưng Trương Sùng Quang lại không nỡ rời đi. Khó khăn lắm anh mới nhìn thấy cô, hiếm khi cô bằng lòng nói thêm vài câu với anh, mặc dù những lời này không phải ý của anh.
Hoắc Tây đứng dậy, thấy anh không có ý định rời đi.
Cô từ tổn nói: “Đã đến lúc tháo nhẫn cưới trên ngón áp út của Tống giám đốc Trương rồi, đế người ta hiểu lầm không tốt đâu.”
Chiếc BMW màu trắng chậm rãi lái vào biệt thự, xe vừa dừng lại, người giúp việc chị Ngô vui vẻ đi tới: “Mợ về rồi.”
Nhưng sau đó chị ấy như nghĩ tới điều gì đó, lập tức đổi ý: “Từ nay về sau, tôi vẫn nên gọi cô là cô Hoắc.”
Hoắc Tây gật đầu: “Tôi lên lầu lấy đồ!”
Chị Ngô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, đành phải đưa mắt nhìn Hoắc Tây đi lên lầu.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?