Hoắc Tây nhìn thấy là anh ta, nhấc giày cao gót lên nói: “Đi thế này còn khó hơn”.
Tạ Quân hỏi người trong quán bar, đoán được Trương Sùng Quang đã đưa người đi, và bọn họ lại cãi nhau.
Anh ta dắt xe đạp tới, chỉ vào ghế sau: “Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện. Hơn nữa… em phải nhập viện”.
Hoắc Tây không còn là cô gái nối loạn nữa.
Cô lặng lẽ ngồi ở yên sau xe đạp của Tạ Quân. Một lúc sau, bầu trời đêm bắt đầu đổ cơn mưa phùn, Tạ Quân bằng cách nào đó đã lấy ra một chiếc ô và đưa cho cô: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Những cơn mưa phùn dai dẳng, âm thầm làm ẩm vạn vật.
Tạ Quân nghe thấy tiếng thở khó nhọc ở phía sau, im lặng một lúc rồi hỏi: “Chắc hẳn em rất yêu anh ta phải không?”
Hoắc Tây nhìn lên bầu trời đêm và khẽ chớp mắt.
Cô không trả lời câu hỏi của Tạ Quân…
Đêm ấy, cô và Trương Sùng Quang hoàn
toàn chia tay, nhưng cô lại nhìn thấy tin tức về anh trên hot search, nói chính xác là tin tức về anh và Tống Vận.
Trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông có vẻ say khướt.
Người phụ nữ chăm sóc anh một cách dịu dàng tỉ mỉ, giúp anh cởi khuy áo sơ mi trắng, người đàn ông không từ chối… Anh nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt trong veo, dường như có chút dịu dàng.
Cảnh này giữa Trương Sùng Quang và Tống vận đã gây xôn xao cõi mạng vào đêm hôm ấy.
Công ty của Trương Sùng Quang đã đưa ra thông cáo báo chí ngay trong đêm hôm đó.
Người quản lý bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh thẳng thắn nói: “Giám đốc Trương và phu nhân đang làm thủ tục ly hôn… về phần cô Tống có phải là bạn gái mới của giám đốc Trương hay không, đây là việc riêng tư của anh ấy”.
“Đừng nhìn nữa!”
Tạ Quân lấy tờ báo đi, cầm hộp thuốc đến thay băng cho chân Hoắc Tây… May là vết thương nhỏ và cũng không sâu. Tối qua cô đã uống thuốc nên khoảng nửa giờ là cầm được máu, nhưng Hoắc Tây mất nhiều máu nên gương mặt xanh
xao.
Tạ Quân xử lý vết thương xong và nói thêm vài lời với cô.
Hoắc Tây xỏ giày vào: “Tôi không thế nhập viện được. Văn phòng luật có rất nhiều việc tôi phải tự mình giải quyết”.
Đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đấy ra.
Người đi vào là Lục u, còn có Lục Khiêm và Hoắc Minh châu… Lục u mới từ nước ngoài trở về, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đi đón con gái của họ. Lục u và Tạ Quân quen biết nhau nên họ vội vã tới đây trước cả bố mẹ Hoắc Tây.
Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đều rất thương Hoắc Tây.
Hoắc Tây là con cả trong gia đình, lúc nhỏ được cưng chiều nhưng khi lớn lên lại rất yêu thương và quan tâm đến các em, cô muốn duy trì hình ảnh của chị cả nhưng lại nghẹn ngào nấc lên: “Cô chú ơi!”
Lục Khiêm cảm thấy rất đau lòng khi biết chuyện đã xảy ra.
Hoắc Minh châu ôm cháu gái vào lòng, cấn thận quan sát cô rồi nói: “Đế cô giúp cháu dạy cho tên Sùng Quang đó một bài học, cậu ta đúng là hồ đồ rồi”.
Không ai trong gia đình biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Lục Khiêm nhìn Hoắc Tây, Minh Châu vuốt ve vết thương trên chân Hoắc Tây, không khỏi lau nước mắt, đây chính là cô con gái yêu quý của anh trai Hoắc Minh Châu…
Hoắc Tây là đứa con mà Hoắc Minh thương và tự hào nhất, cũng là đứa trẻ mà ôn Noãn dùng cả tính mạng để sinh ra.
Trương Sùng Quang sao dám đối xử với Hoắc Tây như vậy?
Lục u nói: “Con ở đây với chị Hoắc Tây. Bố, mẹ, hai người tới chỗ hai bác trước, đặt hành lý xuống đã”.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?