Trương Sùng Quang dặn dò xong, người giúp việc đang định đi vào bếp, Hoắc Tây lạnh nhạt nói: "Không cần! Chuẩn bị cho ông chủ là được rồi."
Ánh đèn thanh lãnh, Trương Sùng Quang nhìn vợ chằm chằm.
Lát sau anh rút từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, hít một hơi dài rồi nói: "Anh đi một tuần, em chỉ nói với anh mỗi vậy thôi à?" Hoắc Tây cười nhạt một cái: "Những điều em muốn nói với anh đều ở trên bản thỏa thuận hết rồi."
Ngón tay Trương Sùng Quang cầm điếu thuốc khẽ run run, sau đó anh ra sức hít một hơi, hai má hóp sâu lại, có một kiểu mị lực riêng mà đàn ông tuổi này mới có.
Anh kiêu ngạo nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
Anh nói: này."
Nếu em muốn bàn chuyện này thì càng phải ăn cùng anh bữa cơm
Nét mặt Hoắc Tây điềm tĩnh, cô nghiêng người nói với người giúp việc: "Làm hai bát mỳ theo lời ông chủ."
Vừa nãy người giúp việc không dám thở mạnh.
Ông bà chủ cãi nhau, người làm như bọn họ rất khó xử, giờ bà chủ dịu xuống, trái tim người giúp việc cũng lập tức được thả lỏng, người giúp việc vội vàng nói: "Tôi đi làm ngay đây."
Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: "Thả hai quả trứng gà, thêm ít rau xanh."
Người giúp việc vâng một tiếng rồi rời đi.
'Trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, rất trầm mặc, Trương Sùng Quang kẹp đầu thuốc đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống, dưới ngọn đèn pha lê, sợi tóc trên trán rủ xuống làm anh trông hơi sa sút.
Anh kéo cái ghế bên cạnh rồi nói: "Ngồi đi!"
Hoắc Tây thật sự không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn kinh động
đến các con, cô đi qua ngồi xuống, cô vốn định lấy điện thoại ra lướt một tí, nhưng Trương Sùng Quang lại nói: 'Miên Miên và Duệ Duệ đâu?"
"Đang làm bài tập, để em gọi chúng xuống." "Ăn mỳ trước đã." Trương Sùng Quang dập điếu thuốc rồi nhìn thẳng vào mặt Hoắc Tây, anh nhẹ
nhàng nói: "Mai cuối tuần, đưa các con sang nhà bố mẹ ăn bữa cơm nhé, lâu rồi chúng ta chưa đi."
Hoắc Tây khẽ nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì người giúp việc bê mỳ vào.
Người giúp việc cũng tinh ý, phát giác thấy bầu không khí không ổn, liền cố tình nói chuyện cho bầu không khí vui lên: "Trứng hôm nay vừa trắng vừa mềm, rau xanh cũng xanh mơn mởn, ông bà chủ mau ăn đi!"
€ó người giúp việc đang ở đây, hai vợ chồng tạm dừng.
Hoắc Tây cười nhẹ.
Trương Sùng Quang tựa lưng vào ghế, anh cầm đũa lên gảy hai quả trứng ốp lết, sau đó nhẹ nhàng cười: "Có một quả trứng thôi mà còn có thể thêm nhiều từ như vậy, thím Lâm học được ở đâu vậy?”
Mặt thím Lâm đỏ lên.
Bà ấy chà chà cái tạp đề rồi nói: "Ông bà chủ cứ từ từ ăn."
Trương Sùng Quang nhìn bà ấy đi ra ngoài, đợi người đi rồi anh nói với Hoắc "Ăn thôi!... em ăn được bao nhiêu thì ăn, còn thừa anh ăn cho em."
Hoắc Tây nghe mà ngẩn người. Hồi niên thiếu, Trương Sùng Quang đang tuổi phát triển, anh ăn nhiều, hễ món gì mà Hoắc Tây không muốn ăn hoặc ăn không hết, thì đều có thể gói lại đưa anh,
Hoäc Tây chẳng thèm nghĩ và cũng không muốn nghĩ nữa, cô thấp giọng hỏi anh: "Trương Sùng Quang, em không thể cho con theo anh, anh có điều kiện gì khác thì cứ đưa ra, anh muốn thế nào mới đồng ý ký đơn?"
Trương Sùng Quang đang cúi đầu ăn mỳ.
Anh cắn một ngụm nửa lòng đỏ trứng gà, đúng là trứng vừa trắng vừa mềm, nhưng anh ăn vào lại chẳng có vị gì. Anh chậm rãi ăn quả trứng đó, anh nhìn một nửa lòng đỏ còn lại, rồi khẽ nói: "Hôm nay là sinh nhật anh! Bà Trương, chắc là em đã quên từ lâu rồi... anh biết em mong ngóng ly hôn, nhưng tốt xấu gì cũng ngồi cùng anh ăn hết bát mỳ này đã chứ, dù có giải tán thì cũng phải ăn một bữa giải tán chứ, huống hồ chúng ta còn khác với vợ chồng bình thường, dù có ly hôn thì cũng không có chuyện cả đời không qua lại với nhau, em thấy sao?"
Nhịp tim Hoắc Tây đập mạnh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?