Hoäc Tây là nữ chủ nhân nên đã đẩy công việc trước ba ngày rồi tới tham dự buổi lễ cùng anh.
9 giờ sáng, thư ký Tần đi cùng cô tới salon tạo hình một chuyến, thay bộ lễ phục đã đặt sẵn và làm tạo hình. Làm xong, thợ tạo hình không nhịn được khen ngợi: “Cô mặc bộ lễ phục này lên người đúng là cao quý! Hoàn toàn khác hẳn phong cách của MC họ Tống kia.”
MC họ Tống?
Hoắc Tây khẽ cau mày, cô nhìn sang thư ký của Trương Sùng Quang: “Cô tra một chút có phải là Tống Vận không?
Thư ký Tân thầm kêu khổ trong lòng.
Cô ấy không cần tra cũng nghĩ ra, chắc chắn là Tống Vận rồi.
Lúc trước, cô ấy biết Tống Vận có tham vọng muốn cưa đổ Tổng giám đốc Trương. Nhưng cô ấy không ngờ trong buổi lễ như hôm nay, người phụ nữ này còn cách thượng vị 10 cây số nữa lại muốn khiêu khích vợ cả.
Tổng giám đốc Trương và luật sư Hoắc không chỉ là vợ chồng, mà còn là người thân thiết như xương cốt gắn liền. Hơn nữa... với gia thế của luật sư Hoäc, ai khiêu khích nổi chứ?
Thư ký Tần thầm mảng Tống Vận 18 lần, hỏi thăm cả mẹ cô ta.
Đồ ngu!
Nhưng ngoài mặt, thư ký Tân vẫn giả bộ ngạc nhiên: “Không phải chứ? Cô ta là MC tuyến 18 chắc không có được tài nguyên kiểu này đâu, để tôi đi tra một chút.”
Kết quả thật sự là Tống Vận.
Thư ký Tần vội nói: “Nếu cô để ý thì tôi lập tức thay cô ta, nếu thật sự không được... Cô muốn thay người này cũng được.”
Hoắc Tư nhìn thư ký Tân chằm chặp một lúc lâu, sau đó cô thoáng mỉm cười: “Không cần!”
Cô lại nói: “Chẳng qua cô Tống này có phẩm vị giống tôi mà thôi.”
Trong lòng thư ký Tần như đánh trống, cô ấy nghi ngờ Hoắc Tây đã biết chuyện gì đó. Nhưng chuyện này cô ấy cũng không tiện hỏi... mà cũng chẳng dám hỏi.
May là đúng lúc này, di động của Hoắc Tây vang lên.
Cô nhìn qua, là Trương Sùng Quang gọi tới.
Ánh mắt Hoắc Tây hơi lạnh lùng. Nếu cho cô chọn, bây giờ cô chẳng muốn nhận điện thoại của anh một chút nào.
Thư ký Tần ở bên cạnh không dám thở mạnh. Hoắc Tây chậm rãi đặt di động xuống, cơ thể mệt mỏi dựa lên sô pha rồi nhẹ giọng hỏi: “Bao lâu rồi?”
Ban đầu thư ký tân còn muốn giả ngốc cho qua, nhưng Hoắc Tây mở mắt nhìn vào mắt cô ấy, khiến đối phương không rét mà run. Cô ấy chỉ đành căng da đầu nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định rằng người phụ nữ kia vẫn chưa thành công.”
Hoắc Tây nhớ tới mùi nước hoa và dấu son môi tối đó.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?