Sáng sớm.
Hoắc Tây tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã rời giường, có một chiếc hộp tinh xảo.
Cô ngồi dậy, cầm nó lên và mở ra. Đó là một chiếc dây chuyền kim cương tỉnh xảo với kiểu dáng đơn giản, là kiểu dáng mà Hoäc Tây thường thích đeo. Cô biết là Trương Sùng Quang tặng.
Để lấy lòng cô, là vì... đã làm chuyện chuyên tâm ư?
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn nó hồi lâu rồi đóng hộp lại và đặt lên bàn cạnh giường ngủ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi đi xuống lầu.
Người giúp việc trong nhà đã trở lại, ai nấy đều đang bận rộn. Bữa sáng cũng đã làm xong, bày trên bàn rất thịnh soạn. Trong bình hoa giữa bàn còn cắm hoa hồng xanh, là loại rất hiếm, chuyên vận chuyển bằng đường không từ nước ngoài về chỉ vì Hoắc Tây thích.
Trương Sùng Quang ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở đầu bàn ăn, cúi đầu xem báo.
Nghe người giúp việc gọi mợ chủ, anh ngước mắt lên và nhẹ nhàng nói: “Em mau qua đây ăn sáng đi, lát nữa còn phải đón Miên Miên và Duệ Duệ đi học.”
Hoắc Tây bước tới, ngồi xuống.
Một ly sữa nóng được đưa tới cho cô, Hoắc Tây ngẩng đầu lên nói: “Tôi thích uống sữa bò lạnh.”
Trương Sùng Quang không đồng ý: “Uống lạnh sẽ gây ra chứng đau bụng kinh”
Chuyện riêng tư thế này, cô không thích nói trước mặt người giúp việc nên đành cúi đầu uống một nửa ly sữa và không nói tiếp nữa.
Trương Sùng Quang nhìn cô một lúc, hơi mím môi, trước đây Hoắc Tây không như vậy.
Lúc trước cô thích tán gẫu với anh, nói về những vụ án trong văn phòng luật, cũng sẽ bám lấy anh đến đêm để tận hưởng sự riêng tư của hai người... nào có lạnh lùng như bây giờ.
Sau khi ăn sáng xong, Hoäc Tây ngồi lên xe của Trương Sùng Quang.
Trên đường đi, cô liên tục gọi điện, là khách hàng của cô và họ đang bàn về vụ án.
Cho nên hai người không có cơ hội trò chuyện.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở bãi đậu xe của Hoắc Trạch. Hoäc Miên Miên và Tiểu Trương Duệ đã đeo balo từ nãy giờ, thò đầu ra chờ, Hoắc Minh đứng bên cạnh.
Khi xe dừng lại, hai đứa trẻ lập tức chui vào xe.
'Trương Sùng Quang xuống xe chào hỏi Hoắc Minh: “Bố, mấy hôm nay làm phiền bố mẹ rồi.”
Hoäc Minh đứng dưới ánh nắng mai, vẫn điển trai như thời còn trẻ.
Ông phủi sương sớm trên nóc chiếc RV đen, mỉm cười: “Bố đã bảo Miên Miên và Duệ Duệ ở chỗ bố mẹ, bố mẹ con vẫn còn trẻ, có thể giúp trông con nít để dành thế giới riêng cho hai đứa mà hai đứa cứ không chịu... Sao vậy? Bây giờ chăm sóc. được vài hôm rồi, con còn khách sáo với bố mẹ à?”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Làm gì có bố ạ... Qua vài hôm, con đưa tụi nhỏ về ăn cơm.”
Hoắc Minh vỗ vai anh: “Được rồi. Đúng rồi Sùng Quang, con xem kỹ dự án bên Quang Điện đi, lợi nhuận lớn thế này ai cũng đỏ mắt, nhớ trông chặt vào.”
Hoäc Minh vừa cười vừa mắng: “Ranh con này, ở trên xe cũng không xuống nói vài câu, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
Lúc này, Trương Sùng Quang đã ngồi lên xe.
Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa vào vai anh, chớp mắt nhìn bố mình: “Bố, bố nói không sai chút nào.”
Hoäc Minh ghét bỏ đuổi họ đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?