Cô cảm thấy cực kì nghẹn lòng.
Một lúc lâu sau, cô vâng nhỏ một tiếng: “Mẹ, con biết rồi.”
Bà Lý tắt điện thoại, trong lòng cảm thấy buồn phiền. Tuy rằng bà đã nghĩ thoáng ra rồi, nhưng khi cuối cùng con gái và Cố Vân Phàm vẫn đi đến với nhau, thì bà vẫn cảm thấy đau lòng và không hoàn mỹ.
Nếu năm xưa hai đứa nhỏ kết hôn ở độ tuổi tốt nhất thì hiện giờ con cái đã đi mua nước tương được rồi. Bên này, Lý Tư Ỷ buông điện thoại.
Cô vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy cô bé vốn đang lăn lộn trên giường đã ôm gối ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dụi vào trong gối, giống như là
đang ngửi mùi vị của cha. Rất giống với một con thú con vô hại.
Lý Tư Ỷ đứng dậy đi tới mép giường nhìn khuôn mặt ngủ say kia. Đúng là rất xinh đẹp... mặt mày có vài nét giống bà Cố đã qua đời, có điều nhìn chung thì có vẻ hoạt bát hơn.
Sau một lúc lâu, cô không nhịn được chạm nhẹ vào cô bé, rồi nhanh chóng rút tay lại.
Cô đắp chăn, cởi vớ cho cô bé, để cô bé có thể ngủ ngon hơn.
Sau đó, cô định đi tắm.
Thời tiết mưa bão sấm chớp tháng bảy nóng ẩm khó chịu. Cô đi đến phòng để quần áo, mới nhớ đây là biệt thự mà Cố Vân Phàm thường ở, khác với những nơi khác, nơi đây không có đồ của cô.
Ngón tay gầy gò trắng nõn rụt lại, đóng cửa tủ quần áo.
Cố Vân Phàm đứng ngay cửa, giọng nói hơi khàn: “Mặc của anh đi!”
Anh đi lên lấy một chiếc áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo ra, nhìn về phía cô với ánh mắt thâm trầm: “Mặc tạm đi, ngày mai anh bảo thư ký Trương đưa đồ lót đến.”
“Không cần.”
“Em đi giặt, sáng mai là khô rồi.”
Cố Vân Phàm nhìn cô, cô cảm thấy lúng túng, nhỏ giọng nói: “Không phải anh đang ở phòng ngủ nhỏ sao? Sao còn ở đây hả?”
Anh lại nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới trở tay đóng cửa phòng quần áo. Khi anh quay lại, đôi mắt Lý Tư Ỷ đỏ lên.
Dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt hơi đỏ lên... trông
có vẻ đáng thương. Anh đi qua chạm nhẹ khóe mắt cô. Cô cảm thấy không chịu nổi, hất tay anh ra.
muốn chịu thua nên đến khi đôi mắt nhức mỏi cũng không chịu chớp mắt. Cố Vân Phàm lấy một phần văn kiện từ trong ngăn tủ ra.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao xuống, dịu dàng nói: “Nếu em ở bên anh mà không có cảm giác an toàn, thì anh sẽ giao mọi thứ của anh cho em. Em cứ ký tên lên đây, vậy thì toàn bộ Cố Thị đều sẽ là của em. Nếu em còn hận anh, thì đá văng anh ra là được, nhưng mà em phải giúp anh nuôi dưỡng Cố Tư Kỳ. Còn nếu em còn một chút yêu anh, thì ký đi, nửa đời sau anh đều làm công cho em.”
Lý Tư Ỷ không nhịn nổi nữa, ngước mặt lên, cố kìm nén cảm xúc: “Anh nói nghe hay lắm, giống như yêu em lắm, vậy những chuyện anh từng làm thì sao hả?”
Cô thật sự rất tức giận, không nhịn được tát anh một bạt tay.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?