🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2151: Anh cố tình rõ ràng như thế

Dứt lời, cô đi vòng qua anh ra ngoài.

Trương Sùng Quang đứng một mình trong phòng ngủ tăm tối một lát. Khuôn mặt anh hung ác đến mức đáng sợ. Có lẽ đây là cảm xúc anh đã đè nén bấy lâu nay... Một lúc sau, anh ổn định tâm trạng, đi ra ngoài.

Ra ngoài phòng ngủ, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi mọi thứ.

Anh thấy Hoäc Tây vừa đi xuống lầu vừa nói đùa với Hoắc Minh, cả người đều có vẻ lười nhác.

Dáng vẻ này của Hoắc Tây cực kỳ có sức hút.

Trương Sùng Quang bước nhanh đuổi kịp Hoắc Tây. Sau đó, anh rất tự nhiên mà ôm eo vợ mình trước mặt Hoắc Minh, chào hỏi: “Cha, con và Hoắc Tây đi về trước."

Anh cố tình rõ ràng như thế, sao có thể giấu được đôi mắt của Hoắc Minh.

Nhưng mà hai đứa nhỏ giả vờ ân ái, ông làm người lớn cũng không tiện nói gì.

Trương Sùng Quang ôm Hoắc Tây đi qua sảnh trước đến bãi đỗ xe.

“Buông ra!"

Hoắc Tây muốn đẩy anh ra, nhưng mà anh lại lẩm bẩm bên tai cô: “Cha đang nhìn kìa, em có chắc là em muốn đẩy chồng em ra ngoài?”

Hoäc Tây không đẩy anh ra nữa. Cô bị anh đẩy nhẹ lên thân xe, một mùi hương bạc hà mát lạnh dễ ngửi chui vào trong khoang miệng, ăn mòn vị giác của cô từng chút một.

Nhiệt độ cơ thể Trương Sùng Quang dần lên cao. Bàn tay nâng mặt cô của anh rất nóng bỏng.

Hoäc Tây để mặc cho anh hôn, hiếm khi có dáng vẻ ngoan ngoãn.

Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông cô ra, đè cái mũi cao thẳng lên bên gáy cô, thở phì phò nói: “Nếu cha không đi theo ra ngoài thì em có hối hận để cho anh hôn không?”

Thân thể Hoắc Tây lập tức cứng đờ.

Trương Sùng Quang cười hờ hững.

Trên đường trở về, không ai nói thêm gì...

Xe dừng trong sân, Tiểu Quang ngoe nguẩy đuôi nhảy tới nhảy lui.

“Cha ơi!"

Hoắc Miên Miên chạy nhanh ra như một cơn lốc xoáy, ôm lấy chân của Trương Sùng Quang.

Người cha lập tức bế con gái lên. Cô bé mới mười tuổi, được nuôi dưỡng rất tốt, không nhẹ cân chút nào.

Hoắc Miên Miên nhanh chóng đòi đi xuống.

Cô bé trưởng thành rồi, không cần cha ôm nữa. Cô bé nắm Tiểu Quang, rất kiêu ngạo mà nói: “Bài thực nghiệm hóa học của Trương Duệ đã giành được giải

Lúc khen ngợi Trương Duệ, Trương Duệ mới học lớp một rất bình tĩnh nói: “Thực nghiệm lần này không khó cho lắm.”

Hoắc Miên Miên chống khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vẻ mặt buồn rầu: “Sao Trương Duệ lại thông minh như vậy chứ?”

Trương Duệ nghiêm túc trả lời: “Em thông minh rồi, chị không cần thông minh nữa. Sau này em sẽ nuôi chị!”

Hoắc Miên Miên nâng khuôn mặt cậu bé lên hôn một cái. Trương Duệ có chút ngại ngùng, cố gắng căng mặt ra cho ngầu nhưng mặt lại đỏ bừng lên. Hoắc Miên Miên ôm bụng cười to...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...