Trước đây cô ấy chỉ giận dỗi với ông ta. Nhưng bây giờ ngoài một chút căm hận ra, nhiều hơn cả là chán ghét... Ông ta không giải thích mọi chuyện trong cuộc hôn nhân giữa mình và cô Vương, mà chỉ dịu dàng lên tiếng: “Lúc trước là cô gái ngốc nghếch, bây giờ đã trưởng thành rồi. Lý Tư Ỷ, tôi không muốn thế nào cả.”
Nói xong, Cố Vân Phàm đưa tay vỗ trán: “Ban nấy tôi hơi thất thố.”
Lý Tư Ỷ cắn môi, không đáp lại.
Cố Vân Phàm tựa lưng lên ghế, rồi lấy tay che mắt, khẽ than: “Đã mấy năm rồi, tha thứ cho chú Cố được không?”
Cơ thể Lý Tư Ỷ thân thể thoáng chốc cứng đờ. Sau đó không hiểu vì sao tài xế lại biết được chỗ ở của cô ấy. Lúc xuống xe, chân cô ấy mềm nhữn suýt nữa té ngã.
Cố Vân Phàm đi xuống theo, sợ nhóc Tư Kỳ bị lạnh nên tiện tay đóng cửa xe lại, rồi nhìn căn chung cư còn khá mới trước mặt và hỏi Lý Tư Ỷ : “Ở đây à?”
Lý Tư Ỷ đã trải qua tuổi nổi loạn từ lâu.
Hoàn cảnh gia đình sa sút khiến cô đã quen, thế là đáp ừ: “Ừ, nơi này khá tiện.”
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc.
Thấy cô ấy phải đi, ông ta hỏi ngay: “Công việc thì sao, có cần tôi sắp xếp giúp cô không? Tổng công ty của Cố Thị đã dọn tới thành phố B rồi, Tư Ÿ... Chỉ là một công việc mà thôi, cô đừng lo lắng gì nhiều.”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lý Tư Ỷ nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Cô ấy cười rất thờ ơ: “Ông Cố, người có thể tìm giúp tôi một công việc làm mát mặt nhiều lắm đấy! Có lẽ những người khác tôi chỉ cân cười ặ một bữa tâm sự chuyện xưa với họ. Nhưng thứ ông Cố cho tôi, tôi thật sự không dám lấy, chưa biết chừng còn phải trả giá gì đó... Đúng rồi, tôi đã không còn thanh xuân tặng ông nữa rồi, còn cái khác nếu tôi có thì những người phụ nữ kia cũng có.
Cô ấy nói xong, cúi đầu cười càng lạnh nhạt hơn: “Cứ thế đi!” Nói xong, cô ấy đi thẳng tới chỗ thang máy.
Giọng nói thanh lãnh, êm tai của Cố Vân Phàm vang lên sau lưng: “Tư Ỷ, cô đừng coi thường tôi!”
Lý Tư Ỷ không ngoái lại.
Ai biết có coi thường hay không chứ. Cô ấy đã chịu biết bao đau khổ vì Cố Vân Phàm rồi nên không muốn lại hèn mọn thêm lần nữa.
Thang máy lên đến tầng 22, cô ấy mở cửa nhà ra.
Đây là một căn phòng 100 mét vuông có hai phòng ngủ, một phòng khách, không rộng lắm nhưng đủ để hai người ở. Mấy năm nay, bệnh tình của mẹ cô ấy cũng đã ổn định hơn nhiều, quý bà ngày xưa cũng đã học được quét tước, nấu cơm.
Lý Tư Ỷ khuyên bà ta : “Mẹ tìm người giúp việc đi! Con cũng không thiếu chút tiền này.”
Mẹ Lý từ chối: “Vận động chút tốt hơn! Con còn nói mẹ tiết kiệm, thật ra chúng ta cũng không đến mức sống ở đây... Không phải trong tài khoản vẫn còn mấy chục triệu à, mua một căn hộ tốt một chút, sau này con có bạn trai cũng mát mặt hơn.”
Lý Tư Ỷ lại không đồng ý.
Ánh trăng bàng bạc chiếu vào phòng khách trong càng quạnh quẽ. Lý Tư Ỷ mở đèn lên, phát hiện Mẹ Lý vẫn chưa về phòng ngủ, lại cuộn người nằm trên sô pha như thể rất buồn ngủ. Cô ấy không khỏi gọi một tiếng: “Mẹ, sao mẹ không về phòng ngủ thế?”
Mẹ Lý rùng mình, tỉnh táo lại.
“Con còn chưa về nên mẹ không yên tâm.”
Mũi mẹ Lý rất nhạy, ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Lý Tư Ỷ không khỏi nói: “Con uống rượu à? Vậy con trở về bằng gì thế?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?