An Nhiên đang định nói nhưng lại dừng lại.
Hoắc Doãn Tư lại cười: "Sao lại dè dặt như vậy? Vừa rồi em rên như
vậy, đâu hề xấu hổ chút nào!" Anh nói thẳng như vậy, An Nhiên cắn môi: "Hoắc Doãn Tư!"
Chồng cô hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng mơ hồ nói: “Anh thích em như vậy, An Nhiên, anh thích không chịu nổi!”
Hai người trêu đùa nhau một lúc.
An Nhiên lúc này mới do dự hỏi điều mà mình suy nghĩ từ lâu: "Đứa trẻ đó thực sự là con của giám đốc Cố sao? Ông ấy và Tư Ÿ... có còn hy vọng nào không?"
Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô.
An Nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em quan tâm đến Tư Ỷ, em không có ý gì khác. Hoắc Doãn Tư, anh đừng suy nghĩ nhiều”.
Anh cười: “Anh không nghĩ nhiều đâu! Anh chỉ đang nghĩ cách nói cho. em biết thôi”.
An Nhiên im lặng một lúc. Cô đã hiểu ý của Hoắc Doãn Tư rồi! Đứa trẻ đó thực sự không phải của giám đốc Cố.
Một lúc lâu sau, cô mới nói tiếp: “Ban đầu em tưởng Tư Ỷ đã đặt xuống được rồi, nhưng phản ứng của cô ấy tối nay rõ ràng không có vẻ gì là đã quên được! Mặc dù việc Cố Vân Phàm kết hôn đối với cô ấy là quá bất công, nhưng Hoắc Doãn Tư, cuộc đời có bao nhiêu lần ba năm!”
Hoäắc Doãn Tư ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt có chút ấm áp của cô, dịu dàng nói: "Trong chuyện tình cảm làm gì có công bằng? Đồ ngốc, chỉ có thích hay không thích, yêu hay không yêu thôi!"
Nếu nói về sự công bằng thì Cố Vân Phàm và bà Gố kia nên sống cùng nhau đến khi răng long đầu bạc mới phải.
An Nhiên nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh, cánh tay thon dài của cô chậm rãi ôm lấy eo anh.
Hoắc Doãn Tư hôn cô: “Anh đưa An An qua đây! Sáng mai chúng ta cùng đi thành phố H nhé”.
Sáng sớm, Hoắc Lâm Hi đã dây.
Hoắc An An biến mất, bố mẹ cũng vậy, cậu bé nghe chị Vương nói họ đã đến thành phố H.
Hoắc Lâm Hi chán nản.
Cậu chạm vào Trà Sữa: “Trà Sữa, chỉ còn lại chúng ta một người một chó nương tựa vào nhau thôi!”
Hiếm khi được nghe Trà Sữa sủa hai lần. Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đi và về ngay trong ngày.
Tất nhiên, ở thành phố H, trong đám tang của bà Cố vẫn có một số chuyện xảy ra.
Nhưng đều bị Cố Vân Phàm kịp thời ngăn chặn.
Tại tang lễ, Cố phu nhân cũng được biết Cố Vân Phàm đã dời sản nghiệp của Cố Thị ở thành phố H và chuyển toàn bộ hoạt động kinh doanh chính về trụ sở chính ở thành phố B, và người đang bí mật thực hiện việc đó giúp ông ta không ai khác chính là An Nhiên.
Da đầu An Nhiên tê dại.
Phần thưởng của Hoắc Doãn Tư tương đương với hình phạt, dù sao cũng là máu thịt của cô.
Đúng lúc này, Cố Vân Phàm ôm Gố Tư Kỳ trong tay đi tới.
Hoắc Doãn Tư bắt tay cô bé, cười như gió xuân: "Cố tiên sinh chuyển cơ nghiệp đến thành phố B rồi sao? Chúc mừng! Tôi có một số tin tức, nghĩ nên báo cho Cố tiên sinh. Chuyện là... Lý Tư Ỷ đã trở lại. Giờ hai người cũng nên đón người gửi nhờ ở nhà tôi về rồi chứ?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?