Cô thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi. Đây là chuyện mà bà Cố nên nhọc lòng.”
Cố Vân Phàm nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt lạnh nhạt của cô, nhún nhường nói: “Không nói chuyện này nữa. Anh nghe An Nhiên nói em định đi nước
ngoài, đang kiểm kê tài sản? Em định đi đâu? Bao lâu thì về?”
Đôi mắt Lý Tư Ỷ hơi nóng lên.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nổi giận với anh. Nhưng mà hiện giờ nổi giận nhiều lần rồi, cô không nổi giận nổi nữa. Anh đã là chồng người khác rồi, cô phải ti tiện thế nào mới vì anh mà cảm xúc phập phồng.
Lý Tư Ỷ im lặng một lát rồi đáp: “Đi hai ba năm.”
Về phần đi đâu thì cô không nói.
Cố Vân Phàm biết ý của cô. Cô không muốn có liên quan gì đến anh nữa nên mới không nói.
Anh cười chua xót: “Em yên tâm, anh sẽ không dây dưa em nữa. Hoắc Doãn Tư nói đúng, anh là người có gia đình rồi, cứ tiếp tục dây dưa em là sao chứ, đối với em hay đối với anh đều không tốt.”
Lý Tư Ỷ không nói gì, chỉ hơi ngửa đầu lên.
Nói chuyện cả buổi, thang máy cũng tới rồi.
Lý Tư Ỷ đi ra ngoài, Cố Vân Phàm gọi cô lại: “Tư Ỷ!”
Lý Tư Ỷ từ từ quay người: “Anh Cố còn chuyện gì hả?”
Anh yên lặng nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, biết rằng trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Anh bước ra thang máy, đi tới trước mặt cô, móc một bao lì xì từ trong túi ra, nói: “Tư Ỷ, anh biết em hận anh. Thật ra thì... anh cũng hận chính mình. Chỉ là chuyện đã thế này rồi... Có lẽ sau này anh không thể cho em lì xì năm mới nữa. Em cầm đi, xem như anh cho em lì xì cả một đời trong một lần.”
Lý Tư Ỷ thất thần.
Cố Vân Phàm mỉm cười: “Tư Ÿ, chúc mừng năm mới!”
Những lời này lại khiến cô muốn khóc.
Cô không muốn lấy, nhưng mà Cố Vân Phàm cứ nhét bao lì xì vào trong tay cô, nhét mạnh một cái, khi ngước mắt lên đã như cách một đời.
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi bước nhanh đi.
Một chiếc xe màu đen dừng dưới lầu.
Sau khi Cố Vân Phàm lên xe, chiếc xe màu đen từ từ chạy đi.
Lý Tư Ỷ đứng tại chỗ lắng lặng mà nhìn.
Bà Gố tai mắt đông đảo, khi thấy con số trên chi phiếu, lại làm ầm ï một trận, suýt chút nữa làm mất luôn cả đứa nhỏ trong bụng. Cố Vân Phàm cũng mặc kệ bà ta.
Tóm lại là hai bên ầm ï đến mức cả thành phố H đều biết tổng giám đốc Cố và bà Cố không thích nhau.
Sau khi Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ đi rồi, Hoắc Doãn Tư còn thấy rất đáng tiếc, bởi vì có hai người họ ở đây, nằm viện không còn nhàm chán nữa.
An Nhiên rất cạn lời, còn có một chút tò mò. “Sao anh biết tổng giám đốc Cố đi hẹn chuyên gia nam khoa?” Nghe cô hỏi vậy, Hoắc Doãn Tư đột nhiên cười khẽ, rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?