Ông ta cất nhắc An Nhiên, trọng dụng An Nhiên, nhưng với ông ta, An Nhiên không chỉ là cấp dưới... thực ra còn tính là người thân nữa, cô ấy và ông ta có xuất thân giống nhau, ông ta muốn An Nhiên được hạnh phúc, đó cũng là niềm an ủi đối với ông ta.
Cô ấy đã từ chối nhà họ Tư, cô ấy đã làm chuyện mà mình không làm.
Từ góc độ nào đó mà nói, cô ấy kiên quyết hơn ông ta.
Cố Vân Phàm đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, ở khoảnh khắc cánh cửa văn phòng đóng lại, An Nhiên nhìn tờ giấy điều chuyển công tác kia... cô ấy có cảm giác hết thảy đã kết thúc.
Đến hôm nay, cuối cùng cô ấy đã dám thừa nhận.
Đối với cô ấy, Hoắc Doãn Tư quan trọng hơn tất cả, tương lai mà cô ấy từng cố gắng theo đuổi, thực ra đều vì anh ấy.
Cố Vân Phàm rời đi.
Ông ta đến tạm thời thôi, nói là tới thăm An Nhiên, nhưng ông ta biết lòng mình đang thật sự lưu luyến cái gì, ông ta không đi về căn biệt thự ngày trước nữa, ông ta cũng không đặc biệt đi tìm Lý Tư Ỷ.
Ông ta chỉ đi lung tung trên đường, đi không mục đích.
Cuối cùng tới một nhà hàng nhật, đó là nhà hàng mà Lý Tư Ỷ thích ăn, lúc ông ta được nghỉ cô ấy thường kéo ông ta tới đây ăn, lần nào tới cô ấy cũng gọi rất nhiều, nhưng lại sợ béo nên cuối cùng giao hết cho ông ta ăn.
Vì nhớ lại chuyện cũ, Cố Vân Phàm cong môi mỉm cười.
Không ngờ ông chủ vẫn nhận ra ông ta, thấy ông ta ngồi vào bàn thì rất là vui mừng: "Anh Cố đấy à! Khéo quá, cô Lý cũng đang dùng bữa ở đây, cô ấy đang ngồi ở bàn trong cùng kìa, tôi đi nói với cô ấy rồi hai người ăn chung nhé?"
Cố Vân Phàm rất bất ngờ: Cô ấy cũng đang ở đây?
Ông ta khẽ phất tay rồi tự đi vào trong, đi qua hành lang được trang trí cờ và biểu ngữ, ông ta đã nhìn thấy Lý Tư Ÿ... cô ấy mặc bộ trang phục công sở, yên lặng ngồi ở đó.
Trước mặt không bày nhiều món ăn, mà chỉ là suất ăn cho một người.
Lâu rồi không gặp, khuôn mặt cô ấy không còn vẻ non nớt, mà thay vào đó là nét chín chắn của người phụ nữ... tất nhiên còn có vẻ mệt mỏi nữa.
Đợi món ăn được bày lên, cô ấy dùng dây chun buộc tóc lên, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Cô ấy ăn miếng nhỏ, nhưng không phải là sợ béo, mà là không có khẩu vị.
Bởi vì cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Cố Vân Phàm đứng yên ở đó, yên lặng nhìn cô ấy, ông ta biết mình nên rời khỏi đây ngay lập tức, bởi vì ông ta đã đồng ý rằng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, nhưng chân của ông ta không cất bước được.
Bỗng dưng, Lý Tư Ỷ dừng động tác.
Mất đi công việc ở tập đoàn Cố Thị, bọn họ vẫn có thể tìm được công việc khác, nhưng Tư Ỷ của ông ta mất đi ông ta... thì không còn vui vẻ, không còn mỉm cười, chỉ còn nước mắt.
Sau cùng, Cố Vân Phàm không gọi cô ấy, bởi vì ông ta không thể cho cô ấy lời hứa hẹn.
Đúng vào lúc ông ta định rời đi, Lý Tư Ỷ bỗng ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thẳng vào ông ta, vành mắt đỏ hoe...
Ngạc nhiên, khiếp sợ!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?