Đêm tân hôn chắc chắn anh ấy không buông tha dễ dàng thế.
Hơn nữa, Tổng giám đốc Hoắc nói bốn lần thì chính là bốn lần thật sự... Đến cuối cùng, An Nhiên đã khóc khàn cả giọng mà anh ấy cũng không đau lòng.
Sáng sớm, An Nhiên tỉnh lại.
'Thế mà Hoäc Doãn Tư vẫn còn ở trên giường, thân trên trần trụi, nửa người dưới đắp chăn mỏng nên không nhìn rõ.
“Tỉnh rồi à? Mợ Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư rất thích trêu chọc cô như vậy, trong giọng nói toàn là ý cười. Anh ấy nghiêng đầu, trở mình, một bàn tay thong thả chơi đùa cơ thể cô, gương mặt điển trai mang nét phong tình riêng chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.
An Nhiên đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng kéo anh ấy ra: “Đừng làm loạn!”
Hoắc Doãn Tư cười khe khẽ, tiếp tục chơi đùa cô, đôi mắt đen láy: “Có cảm giác à?”
An Nhiên nào chịu thừa nhận chứ.
Cô xốc chăn lên, lấy chiếc áo tắm hôm qua anh mặc bọc kín cơ thể, đi về phía phòng tắm: “Cũng muộn rồi rời giường thôi!”
Tuy cô cũng muốn ở riêng cùng anh, nhưng trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ.
Tóm lại không tiện.
Khi cô đang tắm rửa trong phòng tắm, một đôi bàn tay duỗi ra ôm cô vào lòng. Anh ấy giúp cô tắm rửa mà không có ý gì khác... An Nhiên ngơ ngác, không hề phản kháng.
Đến khi tắm xong, anh lấy khăn tắm lau người giúp cô, cất giọng nói hơi khó nhịn: “Đợi tổ chức hôn lễ xong, gửi hai đứa trẻ cho người lớn trông rồi chúng ta ra ngoài hưởng tuần trăng mật nhé.”
An Nhiên nói nhỏ: “Công ty thì sao, cứ mặc kệ à?”
Hoáắc Doãn Tư rất không vui, cắn nhẹ một cái lên đỉnh đồi tuyết trắng của cô: “Không hiểu phong tình.”
An Nhiên bật cười.
Hoäc Doãn Tư đúng là đang ở độ tuổi mất kiểm soát bất cứ lúc nào, ôm cô như vậy dĩ nhiên anh ấy sẽ có cảm giác... không khỏi lại ôm hôn cô, bấy giờ mới chịu buông ra.
Hai người đều nghỉ ngơi.
Ăn sáng xong, An Nhiên dẫn hai đứa nhỏ tới công viên gần đó đi dạo. Trái lạiHoäc Doãn Tư vẫn còn phải xử lý một dự án mang tính quyêts sách, buổi sáng anh mở cuộc họp qua zoom.
Trong công viên nhỏ, Nữu Nữu dẫn theo Lâm Hi nô đùa vui vẻ, bé Trà Sữa cũng hớn hở nhảy tưng tưng.
Họ sắp kết hôn rồi, lại có thêm đứa nữa cũng tốt.
Lúc này, Nữu Nữu dẫn theo Lâm Hi chạy tới, nhào vào trong lòng An Nhiên nhưng không lên tiếng mà rưng rưng nước mắt.
An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt lên thì thấy Lâm Bân. Lâm Bân đang xách một con thỏ còn sống trong tay, đựng nó trong một chiếc.
lồng màu hồng nhạt xinh đẹp. Tay còn lại xách một túi thức ăn cho thổ, trông rất buồn cười.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?