Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại, nói: “Có lẽ em không biết, tổng giám đốc Hứa và mẹ anh... xem như là bạn bè. Đặc điểm lớn nhất của ông ấy chính là không phân chia chuyện công việc và chuyện cá nhân, vậy nên công việc làm ăn của ông ấy lúc nào cũng mang tính hạn chế.”
Anh nói có ý ngầm.
An Nhiên rũ mắt, khi ngước lên thì nhẹ giọng nói: “Vậy thì tổng giám đốc Hứa cần phải học hỏi ngài Hoắc nữa hả?”
'Thấy cô định đi, Hoắc Doãn Tư kéo cánh tay cô lại. “Bố anh muốn gặp Lâm Hi. Em thấy hôm nào tiện?”
“Ông ấy cảm thấy hai mẹ con em ở chung cư là do anh đang ngược đãi hai mẹ con em.”
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Thứ bảy em sẽ đưa Lâm Hi qua. Em cũng sẽ giải thích chuyện chung cư.”
Thái độ của cô rất tốt, có thể nói là một người bạn gái cũ tốt. Nhưng mà Hoäc Doãn Tư lại không hề vui vẻ.
Lúc An Nhiên bước đi, Hoắc Doãn Tư dường như còn định nói thêm gì đó, nhưng trong phút chốc lại chẳng tìm ra được lời nói.
Lúc đi về, bọn họ lại gặp nhau ở bãi đỗ xe. An Nhiên đi xe của công ty.
Còn xe của Hoắc Doãn Tư thì có chở thêm con gái của một người chú, rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp.
An Nhiên nhìn thấy, lạnh nhạt quay mặt đi.
Cô nghĩ đây là phân rõ chuyện công việc và chuyện cá nhân mà Hoắc Doãn Tư đã nói lúc nãy.
Trên đường trở về, cô mở cửa sổ xe để cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Tài xế biết chuyện của bọn họ, hẳng giọng an ủi: “Tổng giám đốc An đừng suy.
nghĩ nhiều. Hào môn không dễ vào đâu. Hiện nay cô có sự nghiệp, có con trai, không thiếu gì cả.”
An Nhiên cười nhạt: “Tôi không nghĩ nhiều.” Cô chỉ là nghĩ rõ ràng đã chia tay rồi, vì sao trong cái thành phố B to lớn thế này, lại cứ gặp anh mãi. Lần gặp gỡ nào cũng nhắc nhở cô về đoạn quá khứ kia, khiến cô muốn quên sạch sẽ cũng không quên được.
Hoắc Doãn Tư ngồi trên xe, cô gái con người chú kia liền sáp lại, muốn nói chuyện với anh, chỉ là sắc mặt anh hơi khó coi.
Cô ta đúng là có ý với anh, nên mượn cớ xe hư, đòi lên xe anh cho bằng được.
Bởi vì quan hệ giữa hai nhà, cho nên Hoắc Doãn Tư không tiện từ chối. Anh chỉ là không ngờ An Nhiên lại thấy...
Bọn họ đã chia tay, anh vốn dĩ không nên buồn phiền, nhưng mà anh vẫn có chút để ý.
An Nhiên lái xe đi rồi, anh cũng bước xuống xe.
Anh nhờ tài xế đưa cô ta về nhà. Cô ta hơi ấm ức, tức giận bỏ xuống xe: “Là bởi vì cô ta hả?”
Hoắc Doãn Tư mặc bộ đồ tây trang màu đen, trông rất cao quý đẹp trai. Anh châm điếu thuốc lá, hít vài hơi: “Cô ta nào?” “Là An Nhiên! Tổng giám đốc An của Cố Thị!”
“Tôi nghe nói cô ta dựa vào tổng giám đốc Cố mới có thể bò lên tới vị trí kia. Nếu không có vấn đề gì thì sao có thể bò nhanh như thế được chứ?”
“Anh bởi vì cô ta cho nên mới từ chối tôi hả? Doãn Tư... tôi không tin anh không biết là tôi đang theo đuổi anh! Anh vì một người như cô ta, đáng giả không hả?”
Cô ta hùng hổ quát một hơi.
“Không làm sao cả.” Hoắc Doãn Tư nhìn cô gái đang dậm chân mắng chửi kia qua kính chiếu hậu. Lão Triệu cười cười: “Thật ra thì không trách được người ta, là do cậu có số đào hoa thôi.
Cậu xem, cậu có con trai rồi mà còn có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi. Nếu tôi là An Nhiên thì tôi cũng sẽ tức giận... À phải rồi, bây giờ đi đâu?
Hoắc Doãn Tư không thích nghe mấy lời này. Anh cúi đầu chơi điện thoại, rồi hẹn Cảnh Thụy đi uống rượu.
Trời đang lạnh, Cảnh Thụy chui ra khỏi ổ chăn, phàn nàn: “Đại thiếu gia, cậu là người độc thân, nhưng tôi thì có vợ có con ấm giường hết cả rồi. Nếu không phải vì cậu bố thí cho tôi một vài vụ làm ăn, thì có quỷ mới nửa đêm đi uống rượu với cậu. Nói đi, có phải là bị An Nhiên chọc giận rồi không? Tôi nói cậu này, cậu một thằng đàn ông mà cứ bó tay bó chân là sao, cứ đi thẳng lên đè cô ấy hỏi xem cô ấy còn yêu cậu không là được rồi!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?