Một bữa cơm, chỉ có Lâm Hi là ăn vui vẻ.
An Nhiên yên lặng ăn cơm, không đuổi người, cũng không nhiệt tình tiếp đãi.
Tư Văn Lễ không phải loại người không có ánh mắt. Ăn cơm xong, ông ta liền chào đi về. Có điều, lúc sắp đi, ông ta hôn hôn Lâm Hi, Lâm Hi ngoan ngoãn để cho ông ta hôn, trong mắt cậu bé như có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.
'Tư Văn Lễ nhìn cậu bé rất lâu.
Lâm Hi có khí chất giống với An Nhiên, còn ngũ quan lại di truyền từ nhà họ. Hoắc. Ông ta thấy vài phần quen thuộc trên mặt Lâm Hi, là người mà ông ta không có được thời tuổi trẻ.
€ó lẽ là vì loại tâm lý như thế nên Tư Văn Lễ rất yêu thương Lâm Hi.
“Sau này lại đến thăm con!”
Dứt lời, Tư Văn Lễ cầm áo khoác đi ra ngoài, bất ngờ là An Nhiên đứng dậy theo: “Để con đưa chú đi!”
Tư Văn Lễ cảm thấy bất ngờ, rồi lại không bất ngờ. Sau khi xuống lầu, An Nhiên kéo kéo áo khoác lại.
Xe của Tư Văn Lễ đang đỗ dưới lầu. Tài xế đứng bên cạnh xe, vừa định mở. cửa xe thì thấy Tư Văn Lễ ra hiệu cho anh ta lên xe chờ.
Sau đó, Tư Văn Lễ quay người nói với An Nhiên: “Lâm Hi rất đáng yêu!”
Ông ta hơi do dự, rồi nói: “An Nhiên, chú nói thẳng với con đi, nấy năm nay gia đình chúng ta khá hơn trước nhiều rồi, nhưng nói đến cùng cũng không có một người thừa kế đứng đắn. Chú biết mối quan hệ giữa con và Doãn Tư không mấy tốt đẹp... Sẽ có ngày Doãn Tư kết hôn, khi ấy Lâm Hi phải làm sao đây?
Sắc mặt An Nhiên còn nhạt hơn cả ánh trăng.
Tư Văn Lễ nói nhỏ: “Chú biết con hận bố, không muốn qua lại với nhà họ Tư, nhưng mà trên người con đang chảy dòng máu của nhà họ Tư... Lâm Hi cũng vậy. Vì tiền đồ của Lâm Hi, chú mong con có thể suy nghĩ kỹ hơn.”
“Không cần suy nghĩ!” An Nhiên từ chối thẳng thừng.
Ngày xuân lạnh giá, cô ôm nhẹ cơ thể mình: “Chú Tư, con rất cảm ơn chú vì đã săn sóc con vào ba năm trước đây, con biết đó không phải là nghĩa vụ của chú. Nhưng mà con của bây giờ vẫn trả lời giống như ba năm trước đây, con họ An, không họ Tư. Hơn nữa... ngày tháng khó khăn cũng đã trôi qua rồi, cần gì ngay lúc.
này khiến mình trở nên khó coi?”
'Tư Văn Lễ buột miệng thốt ra: “Con không muốn có mặt có mũi đứng trước mặt người nhà họ Hoắc hả?”
An Nhiên cười khế: “Con lớn từng tuổi này rồi, chỉ muốn sống vì chính mình, chứ không muốn sống dưới bóng ma của người khác. Chú Tư, sau này chú đừng tới nữa.”
Cô đã nói rõ ràng, gật đầu rồi bước đi.
Hành lang ánh sáng lờ mờ, phủ kín hơn nửa người cô, khiến bóng dáng cô kéo. dài ra, có vẻ mảnh khảnh bền bỉ.
Tư Văn Lễ nhìn một lúc lâu.
Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơi lớn tuổi bước xuống xe, Tư Văn Lễ gọi một tiếng “anh Hai”.
Tư Văn Hùng ngửa đầu than nhẹ: “Nó vẫn không muốn tha thứ cho anh! Thật sự là không có một chút tình cảm nào!”
Tư Văn Lễ lấy hộp thuốc lá, rút hai điếu thuốc lá ra.
Trên lầu.
An Nhiên về nhà, thím Lâm đi ra đón. Bà cõng Lâm Hi, hỏi: “Con có xích mích với vị họ Tư kia hả?”
An Nhiên cúi đầu đổi giày: “Không tính là xích mích. Tốt nhất là đừng qua lại thôi.”
'Thím Lâm gật đầu.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?