An Nhiên tức đến mức dùng nước lạnh vỗ mặt một lúc lâu.
Lúc đi ra ngoài, tài xế và thư lý Nghiêm đều đã tới. Ngoài quần áo thay rửa của Hoắc Doãn Tư ra thì còn có bữa sáng phong phú và đồ chơi của trẻ con.
Thư ký Nghiêm nói: “Chủ tịch Hoắc đã tới thành phố C cùng Tổng giám đốc. Ôn rồi, nếu không chắc chắn cũng tới đây thăm Lâm Hi”
An Nhiên cũng không để bụng.
Lâm Hi chỉ bị cảm sốt thông thường, thật sự không cần làm lố lên.
Hoắc Doãn Tư vào nhà vệ sinh thay quần áo, còn An Nhiên chăm sóc cho Lâm Hi. Thư ký Nghiêm cũng lâu rồi không gặp cô nên nói mấy câu khách sáo, lo lắng về tương lai giùm cô: “Bây giờ nhà họ Tôn khá nóng vội, sau tết Tôn Điềm đã
tới nhà họ Hoắc hai ba lần rồi.”
An Nhiên cười thờ ơ: “Chị Nghiêm, cảm ơn chị đã nhọc lòng vì tôi! Nhưng anh ấy cũng phải kết hôn... Tôi và anh ấy có rất nhiều điểm không hợp.”
'Thư ký Nghiêm khẽ võ đầu: “Thế trước kia hai người toàn là nhìn mặt rồi.” An Nhiên cũng không phủ nhận chính mình qua loa.
Thư ký Nghiêm thấy thái độ của cả hai đều như vậy, cũng cảm thấy hết hy vọng rồi bèn nói tới chuyện khác: “Nghe nói sự nghiệp của cô khá tốt, chúc mừng nhé.
An Nhiên rất cảm kích thư ký Nghiêm vẫn luôn giúp đỡ mình.
Cô nghĩ, sau này nhất định phải báo đáp ân tình này.
Lúc hai người đang nói chuyện, Hoắc Doãn Tư đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vì là cuộc họp thương mại chính thức nên anh ấy cần phải ăn mặc chỉnh tề, chín chắn và tuấn tú.
Lúc họ đang định rời đi, cửa phòng bệnh mở ra, người tiến vào chính là hai mẹ con dì Lâm và Lâm Bân.
Họ vừa bước vào đã thấy bên trong một đống người mặc đồ đen. Trước kia Lâm Bân rất sùng bái Hoắc Doãn Tư, em xem cậu ấy chẳng những vừa có tiền vừa có thế, còn đẹp trai nữa, đúng là mục tiêu phấn đấu cả đời của Lâm Bân.
Nhưng thằng ranh này không xứng làm người, lại từ chối em gái hắn.
Lâm Bân nói chuyện chẳng thèm khách sáo, xen lẫn mùi thuốc súng: “Ôi trời, em rể của tôi đã có thời gian tới đây thăm đứa con trai đáng thương của mình rồi à? Lâm Hi bị ốm mấy hôm mà cậu mới biết. Cậu cũng... bận ghê cơ! Cho dù không làm vợ chồng với em gái tôi thì cũng nên chăm lo cho con trai chút chứ! Tiểu Lâm Hi đáng thương quá, nếu bố cháu không lo cho cháu, thì cứ để cậu lo. Sau này để mẹ của Nữu Nữu chăm hai đứa, đỡ cho An Nhiên vừa bận công tác lại phải chăm con trai. Mệt nhọc như vậy chẳng những trở nên xấu xí, già khọm mà còn không tìm được anh chàng nào tử tế.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?