Hoắc Doãn Tư hỏi, người hầu trả lời rất tự nhiên: “Cô An chờ ở bên ngoài đó ạI”
Nói dứt lời, cô ta còn lén liếc Tôn Điềm một cái.
Người hầu trong nhà cũng rất biết nhìn người, tuy nói cô An sinh con cho nhà họ Hoắc, lần trước cũng sắp hòa thuận êm ấm với cậu Doãn Tư đến nơi rồi, thế mà lại có một khoảng thời gian không hề đến đây, bữa cơm tất niên cũng không đến tham gia.
Ngược lại, cô Tôn lại xuất hiện.
Người hầu nhận định rằng, cô Tôn mới là vợ cả.
Cô ta nói xong, Hoắc Doãn Tư cũng hiểu được ý của An Nhiên, cô ấy không muốn đi vào... Vì thế cậu ấy đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, lấy áo khoác của Lâm Hi mặc vào cho cậu nhóc, còn lấy cái gối nhỏ cho cậu nhóc ôm.
Lúc ra đến cửa thì vẫn đánh động đến Hoắc Minh.
Qua chuyện vừa rồi, Hoắc Minh rất không hài lòng với cậu ấy, đang yên đang lành lại để vợ bỏ đi mất, kiếm được nhiều tiền như vậy thì có ích gì?
Có ích gì hả?
Ông nhìn cháu mình ăn mặc chỉnh †ề, đẩy bài trong tay đi: “Ăn mặc thế này là định đi đâu?”
Lâm Hi cất giọng lanh lảnh: “Mẹ tới đón con ạ!”
'Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách đều không dám hó hé tiếng nào, chỉ nhìn Hoắc Doãn Tư.
Ôn Noãn lên tiếng, dịu dàng bảo: “Ngày Tết nhất, con không mời con bé vào nhà ngồi một lúc à? Nói thế nào thì các con cũng có một mụn con cơ mài”
Người hầu sợ bị vạ lây bèn vội nói: “Cô An đến còn mang theo quà đấy ạ.”
Ôn Noãn nhìn con trai mình, cảm thấy không đáng tin cậy, bà và Hoắc Minh là người lớn trong nhà thì cũng không tiện ra đón, vì thế bà gọi Hoắc Tây: “Con dẫn Lâm Hi với An Nhiên vào đi.”
Hoắc Tây cũng liếc Hoắc Doãn Tư một cái. Ha hả, cậu cả vẫn còn sĩ diện lắm! Cô ấy bế Lâm Hi vào nhà, hôn hít khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: “Đi, chúng ta đi tìm mẹ nhé!”
Nhân lúc An Nhiên chưa đi vào, Hoắc Minh bắt đầu răn dạy con trai: “Giờ con càng ngày càng giỏi hơn rồi đúng không! Bố thấy con bình thường không phải là hạng người nhỏ nhen, ấy thế mà sao gặp phải An Nhiên thì lại lòng dạ hẹp hòi thế hả! Tết nhất, bên ngoài lại lạnh như thế, con lại còn để mặc con bé ở bên ngoài! Hai đứa con lỡ dở thì tám phần cũng là do con hời hợt, thiếu săn sóc.”
Hoắc Doãn Tư không hề phản bác.
Cậu ấy đi vòng lại sô pha, tiếp tục lật xem tạp chí.
Theo lý mà nói đáng ra lúc này người nhà họ Tôn nên xin phép ra về, nhưng bố mẹ Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định, Điềm Điềm nhà bọn họ có cái gì không tốt, sao lại có thể bại bởi An Nhiên có gia cảnh tầm thường được?
Bọn họ đưa mắt thúc giục Tôn Điềm.
Bản thân Tôn Điềm cũng không muốn bỏ cuộc, cô ta nhấp môi dưới, mặt dày ngồi xuống bên cạnh Hoắc Doãn Tư, dán mặt lại hỏi: “Đang xem gì thế?”
Hoäc Doãn Tư giương mắt, lạnh nhạt nhìn cô ta, nhưng lại không hề đẩy ra. Ở chỗ chiếu nghỉ, Hoắc Tây dẫn An Nhiên đi vào nhà.
Lâm Hi lại đang cái tuổi thích nghịch. Cậu nhóc xé tạp chí cái roẹt, gấp máy bay giấy...
Trong phòng khách, bố mẹ hai nhà đều nhìn An Nhiên chằm chằm... Đến độ An Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy nói mãi: “Giờ cũng không còn sớm, con đưa Lâm Hi về ạ.”
Ôn Noãn giữ cô ấy lại: “Người trong nhà không hiểu chuyện, con đã đứng mãi một lúc lâu bên ngoài rồi còn gì! Uống ly trà hoa cho ấm người rồi đi cũng không muộn.”
Ôn Noãn dịu dàng hiền từ. Trước giờ bà đối xử với An Nhiên rất tốt, đang dịp Tết nhất, An Nhiên không nỡ phật lòng bà nên cũng đồng ý.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?