🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1908: Buông ra!

Anh Nhiên thấp giọng nói: “Buông ra!"

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô ấy một cái, cô ấy đã bị ngã về phía anh ấy. Anh ấy cúi đầu xuống hôn trộm lên đôi môi của cô, âm thanh khàn khàn kéo dài: “Anh không hề nói điều đó, là Canh Thuy đã nói ra bí mật! An Nhiên, chuyện của chúng ta để nói sau đi, em mau lên xe trước đãi!”

Sau hàng loạt chuyện xảy ra, anh ấy cũng quên mất chuyện đang hành hạ cô ấy.

An Nhiên tách ra khỏi anh, im lặng đi lên trên lầu.

Trên hàng lang yên tĩnh, hai người một người đi trước một người đi sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau...

Phía bên kia, Hoắc Minh và Ôn Noãn lên lầu trước.

Lúc gõ cửa, tay của Hoắc Minh có chút run rẩy, ông quay lại nhìn vợ mình hỏi: “Có đúng không, Ôn Noãn?”

Ôn Noãn nhìn ông một cái, cảm thấy thật vô dụng. Bà đưa tay nhấn chuông cửa.

Dì Lâm tưởng An Nhiên đã về nên vội vàng mở cửa rồi nói: “Lâm Hi đã nhắc đến con lâu lắm rồi, nếu con không quay lại, mẹ sợ nó sẽ khóc...”

Lời nói của bà ấy đột nhiên cứng lại, môi bà ấy mấp máy khi nhìn thấy một cặp đôi đang đứng bên ngoài cửa.

Đó có phải là..bố mẹ của anh Hoắc không?

Hoắc luật sư nổi tiếng toàn thế giới và vợ của ông...?

Hoắc Minh tuy không còn trẻ nhưng nhìn vẫn vô cùng chững chạc, đẹp trai khiến dì Lâm phải đỏ mặt, xoa xoa tập dề rồi nói: “Bà đến đây tìm An Nhiên phải sao? Con bé vẫn chưa về!”

Hoắc Minh cười đáp lại: “Doãn Tư có chuyện muốn nói với con bé, hai đứa nó đang ở tầng dưới. Tôi và mẹ Doãn Tư có chút nóng lòng muốn gặp Lâm Hi, nên đã làm phiền rồi!”

Dì Lâm sao dám để hai người bọn họ đứng như thế được.

Bà vội vàng quay người lại: “Ông Hoắc, bà Hoắc vào đi...chỗ này hơi nhỏ!”

Bà đón người vào bên trong, tìm loại trà ngon nhất có trong nhà. Trước đây chỉ có ông Cố mới có thể được uống loại trà đó. Bà vội vàng pha trà, còn đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói gì, Tiểu Lâm Hi mặc bộ đồ ngủ nhỏ bò ra khỏi phòng ngủ.

Hoắc Minh đang đưa mắt nhìn căn hộ thì bị một cậu bé va vào chân.

Một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân ông.

Trong lòng Hoắc Minh giống như muốn tan chảy, ông muốn ôm Tiểu Lâm Hi lên nhưng lại sợ sẽ dọa cậu bé hoảng sợ nên nhẹ nhàng quỳ xuống ôm lấy cậu bé.

Tiểu Lâm Hi không sợ người lạ, cậu bé nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Ôn Noãn bằng đôi mắt đen to tròn.

Ôn Noãn thích cậu bé ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bà nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của đứa trẻ, đường nét trông giống An Nhiên nhưng khuôn mặt lại rất giống Doãn Tư...Có thể thấy rằng khi lớn lên, cậu bé sẽ giống bố mình hơn. Bà không thể nhịn được mà hôn cậu bé

một cái: “Trong thật đáng yêu... Thật tuyệt! Bé con thật đáng yêu!”

Ông muốn cảm ơn dì Lâm, dù sao bà cũng đã chăm sóc An Nhiên và con trai cô ấy mấy năm rồi, nhưng ông lại rút lại lời nói trước khi nó kịp phát ra...

Nhìn sang Ôn Noãn, ông không tiện đề cập đến chuyện này.

Hoắc Minh thầm nghĩ: Nếu bản thân ông có tám trăm ác ý thì vợ ông phải có tới tám trăm linh một ác ý.

Đương nhiên, hai người bọn họ đều muốn đưa Lâm Hi về nhà nuôi dưỡng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...