🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1877: Tôi nói không cần!

An Nhiên bị sốt, vốn đã rất khó chịu rồi.

Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không ngồi xe của cậu, cô đứng trên bậc thang, khép lại áo khoác mỏng trên người rồi nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tổng Giám đốc Hoắc, tôi tự đón xe được rồi.”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Cậu nhìn cô hỏi: “Sao thế, sợ mắc nợ tôi à?

An Nhiên cụp mắt xuống: “Tổng Giám đốc Hoảc, tôi không có ý đó! Tôi chỉ là thấy... không tiện, Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã có bạn gái rồi sao, dù sao cũng phải biết giữ ý chứ!”

Hoắc Doãn Tư nghĩ đến tờ báo sáng nay, có lẽ cô đã nhìn thấy.

Mặt cậu không chút thay đổi: “Ghen hả?”

“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Tổng Giám đốc Hoäc, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.”

An Nhiên nói xong thì mặc kệ cậu, cô mở phần mềm gọi xe ra... Hoắc Doãn Tư nhíu mày, cậu mở cửa xuống xe, giật lấy di động của cô: “Tôi nói là tôi chở cô đi!”

“Tôi nói không cần!”

Cậu thật không ngờ An Nhiên lại phản ứng mạnh như vậy, trong lúc tranh giành thì điện thoại rơi xuống đất vỡ nát.

Bầu không khí bỗng đông cứng.

Ngoài sự yên tĩnh ra thì chỉ còn sót lại hơi thở nặng nề của nhau, sau một lúc lâu, cuối cùng An Nhiên khom lưng nhặt lên, không ngờ cậu cũng nhặt, tay hai người chạm vào nhau.

An Nhiên theo bản năng rút tay lại.

Nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhanh chóng nắm tay cô, đồng thời điện thoại của cô bị cậu bỏ vào trong túi áo khoác của mình, An Nhiên khàn giọng hỏi: “Anh có ý gì?

“Tôi chở cô đi bệnh viện! Tôi không có ý gì khác, chỉ tiện đường thôi.”

Cậu vô cảm nói xong thì kéo cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ nhét cô vào, trước khi cô muốn xuống xe, Hoäc Doãn Tư đỡ lấy nóc xe, cúi người kề sát cô: “Thư ký An cũng không muốn dây dưa với đàn ông ở chỗ này rồi gây ra tai tiếng đâu nhỉ!”

An Nhiên chậm rãi ngồi đàng hoàng lại...

Cô khó chịu tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh khốn nạn hơn trước rất nhiều.”

“Như nhau thôi.”

Cậu nói xong thì lên xe, tựa như cậu nói, giống như chỉ tiện đường chở cô đến bệnh viện. Lúc An Nhiên xuống xe, cậu ngồi trong xe, rụt rè gật đầu với cô rồi lái xe đi.

An Nhiên cũng không muốn làm lỡ công việc nên nói: “Truyền nước biển hai ngày cho tôi đi!”

Bác sĩ hơi ngạc nhiên.

Bác sĩ ngước mắt nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, rất đẹp, ăn mặc cũng chỉn chu, thoạt nhìn là thành phần trí thức cao cấp. Bác sĩ truyền nước biển cho An Nhiên, thuận miệng nói một câu: “Đừng ỷ mình còn trẻ mà liều mạng, đến khi có tuổi rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được sức khỏe đâu.”

An Nhiên cười hờ hững.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...