Mãi cho đến khi tâm tình nhảy nhót lúc nghe thấy "An Nhiên" chậm rãi lạnh xuống, mãi cho đến khi thuyết phục chính mình không chờ mong nữa.
Rất lâu sau, Hoắc Doãn Tư lại xuống thang máy.
Anh đi xuống dưới tầng, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát chia năm xẻ bảy ra, anh nhìn những mảnh vỡ kia mà có hơi hoảng hốt.
Đây là bức ảnh duy nhất của An Nhiên. Đầu vỡ vụn! Không lấy lại được nữa!
Ở tầng hai, gần chỗ ngoặt của thang máy, An Nhiên đứng trong bóng tối, cô chăm chú nhìn Hoắc Doãn Tư.
Anh gầy đi rất nhiều.
Có hơi không giống với trước kia, dường như lại nghiêm khắc hơn rất nhiều, chỉ là cô cũng không sợ anh nữa.
An Nhiên nghĩ, trước kia sợ anh, ít nhiều là bởi vì cô thích anh.
Hiện tại, hẳn là không còn thích nữa rồi!
Cô cụp mắt, khế vuốt bụng mình, đứa bé này tới ngoài ý muốn.
Cô rõ ràng đã uống thuốc, chưa từng nghĩ lại mang thai.
Lúc phát hiện ra, cô cũng từng do dự, có nên nói cho anh biết hay không, nhưng cô nghĩ nếu cô nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ đây là chiêu thuật mới của cô, rằng cô lại đang giở thủ đoạn lừa gạt anh.
An Nhiên vĩnh viễn nhớ rõ, lời anh từng nói với cô.
Anh nói, cô không xứng làm bà Hoắc, vậy thì không xứng thôi!
Thai nhi trong bụng nhẹ nhàng ngọ nguậy, ngẫu nhiên sẽ đá bàn tay cô... An Nhiên dịu dàng mỉm cười, bây giờ cô đã có bảo bối, cô không còn là một người chỉ có hai bàn tay trắng nữa.
Lại lần nữa nâng mắt, cô nhìn Hoắc Doãn Tư một lần cuối cùng.
Hoắc Doãn Tư, không bao giờ gặp lại!
An Nhiên không kiểm tra thai nữa, cô đi vào một thang máy khác, lặng yên rời đi...
Hoắc Tây kiểm tra sau khi sinh rất thuận lợi, người lớn người nhỏ đều tốt.
Ngồi trên xe, cô tinh mắt nhìn thấy một cái túi nhỏ, bên trong là chiếc điện thoại bị vỡ.
Hoắc Tây cúi đầu dỗ em bé, nhẹ giọng hỏi: “Doãn Tư làm sao vậy? Mà phát giận ghê thế?”
Hoắc Doãn Tư rất nhạt trả lời: “Không cẩn thận làm rơi thôi ạ.”
“Em cũng không phải là người không cẩn thận.”
Hoắc Tây suy đoán, nhất định có liên quan tới An Nhiên, chỉ là Doãn Tư không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép hỏi, rất nhanh đã thay đổi chủ đề: “Hai ngày nay em chuẩn bị đi Libya à? Không ở nhà hết năm được sao?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư nắm tay lái.
Chiều cao, màu tóc, rất giống một người!
Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, cô gái kia đang mang thai.
Cô ấy đang ngẩng đầu kiểm tra biển số xe buýt, dường như đang suy nghĩ nên đi đường nào.
Ít nhất cũng mang thai bảy tám tháng rồi, trời thì có tuyết rơi, sao lại còn ngồi phải phương tiện công cộng?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?