🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1814: Sợ sẽ bỏ lỡ cậu

Không ngờ nữ chính lại xuất hiện.

An Nhiên đi tới trước quầy lễ tân, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Hoắc!”

Cô gái lễ tân đương nhiên cũng hóng hớt, nghe nói hiện tại Tổng Giám đốc Hoắc đang cực kỳ hận thư ký An, cô ấy nào dám để An Nhiên đi lên, thế nhưng cô ấy cũng có tám trăm cái mắt quan sát, làm người là phải biết để lại một đường lui.

Cô ấy mỉm cười: “Cô có thể gọi vào số điện thoại cá nhân của Tổng Giám đốc Hoắc ạ.”

An Nhiên gọi qua, cậu không nghe máy.

Cô gái lễ tân vừa thấy liền hiểu chuyện gì xảy ra, hạ giọng: “Sợ là bây giờ không gặp được Tổng Giám đốc Hoäc đâu ạ, nếu cô thực sự muốn gặp thì cứ đợi ở đây, cho dù buổi trưa Tổng Giám đốc Hoắc không ra ngoài ăn cơm thì buổi tối cũng phải tan làm.”

An Nhiên khế nói lời cảm ơn.

Cô ngồi xuống gốc sô pha, ôm hộp cơm trưa, tập trung nhìn chằm chằm cửa vào thang máy.

Sợ sẽ bỏ lỡ cậu.

Cô không cả ăn trưa, đợi liên tục đến tận sáu giờ chiều, cô gái lễ tân đã tan làm rồi mà cô vẫn cố chấp ngồi ở đó.

Tòa nhà Hoäc Thị có mấy nghìn nhân viên, ngày nào cũng có người ở lại tăng ca.

Sảnh lớn tầng một sáng đèn suốt đêm.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của Hoáắc Thị, Hoắc Doãn Tư xử lý xong công việc cuối cùng, đóng nắp bút, lạnh nhạt nói: “Hôm nay vậy là xong rồi, tan làm đi!”

Thư ký Nghiêm tự nhiên lấy áo khoác cho cậu.

Hoắc Doãn Tư không mặc, chỉ vắt lên cánh tay. Một lát nữa cậu định tới chỗ Hoäc Tây với Trương Sùng Quang một chuyến. Chị cậu đang mang thai, sáng nay mẹ cậu đã chuẩn bị một chút thuốc bổ để ở chỗ cậu, bảo lúc nào cậu tan làm thì mang sang đó.

Về phần An Nhiên, người trong nhà đại khái đều biết tin từ trước rồi.

Không hỏi.

Thế nhưng tâm trạng của Hoắc Minh bố cậu có vẻ không vui lắm.

Hoắc Doãn Tư nghĩ đến người kia, vẻ mặt lại căng chặt, cậu không muốn nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa xe rồi chuẩn bị xuống tầng.

Thư ký Nghiêm gọi cậu lại. “Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên đã ở dưới tầng đợi ngài cả ngày rồi.”

Cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, một lúc lâu sau cậu mới nghiêng người, biểu cảm trở nên lạnh lẽo: “Chị nói gì?”

Thư ký Nghiêm bất chấp nhắc lại một lần.

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm chị hồi lâu, cuối cùng cậu không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Thư ký Nghiêm đi theo phía sau.

Sau khi vào thang máy, tim thư ký Nghiêm bắt đầu đập bịch bịch bịch. Chị không còn trẻ nữa, thực sự không chịu nổi loại kích thích này đâu, chị cũng không muốn trải qua cảnh tượng kia, thế nhưng chị lo lắng.

Vẻ mặt của Hoắc Doãn Tư vẫn không tốt lắm.

Cậu hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn con số màu đỏ đang chuyển động trên vách thang máy.

Tỉng một tiếng, thang máy đã xuống tới tầng một.

Thế nhưng cậu nhìn cũng không thèm nhìn, liền đi thẳng ra khỏi thang máy, hướng tới bãi đỗ xe bên ngoài.

“Hoắc Doãn Tư!” Bên tai truyền đến một giọng nói rất khẽ.

Bước chân Hoäc Doãn Tư hơi chậm lại, cuối cùng cậu vẫn dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào An Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng.

An Nhiên vẫn đang ôm hộp cơm trưa, lo lắng không yên.

Cô đi tới, đứng ngay trước mặt Hoắc Doãn Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt.

Người lên tiếng trước là Hoắc Doãn Tư, cậu nhìn chằm chằm cô như đang nhìn một người xa lạ, lời nói ra cũng là nói với thư ký Nghiêm, cậu nói: “Người này không liên quan gì tới tôi hay Hoắc Thị, sau này đừng tùy tiện cho vào nữa!”

Thư ký Nghiêm thầm mắng một tiếng: Nghiệt duyên!

Chị đang định lên tiếng thì đã bị An Nhiên giành nói trước.

Cô dùng hết toàn bộ lòng dũng cảm trong cuộc đời mình, bắt lấy cánh tay Hoắc Doãn Tư, nhìn cậu đầy cầu xin: “Hoắc Doãn Tư, anh có còn cần em nữa không?”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm.

Cậu nhẹ nhàng gảy hộp cơm trong tay cô, đó là món cậu thích ăn nhất, nhưng cậu cũng chỉ cười cười, không chút cảm động: “Cũng rất biết lấy lòng người khác đấy, chỉ là dùng sai chỗ!”

Sau đó, cậu lấy hộp cơm lại, tiện tay ném vào thùng rác ở bên cạnh.

An Nhiên vẫn không chịu buông tay.

Cô lại dùng sức giữ lấy cậu, cẩn thận từng li từng tí cầu xin: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...