🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1810: Thư ký Nghiêm gật đầu

Sau vài phút ngắn ngủi mà tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng mặc xong quần áo, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn!”

Nhưng Hoắc Doãn Tư chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Cậu chỉnh lại cúc áo sơ mi, mở cửa ra trước mặt cô, thư ký Nghiêm đang đứng ngoài cửa.

Thấy cánh cửa mở, hình như chị còn thở phào nhẹ nhõm. “Tổng Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư bước ra khỏi phòng khách sạn, bỏ lại một câu: “Lập tức xuất phát, chuyển cuộc họp tới ba giờ chiều nay.”

Thư ký Nghiêm gật đầu.

Chị lại nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt vô cùng khó diễn tả.

Thư ký Nghiêm rất hiếm khi phạm lỗi sai trong công việc, lần này chính là một lần trong số đó, cấp trên đã vào thang máy đi xuống tầng, chị vẫn ở lại, thở dài một hơi, vào phòng.

Chị hỏi An Nhiên: “Sao em lại chọc Tổng Giám đốc Hoắc tức giận rồi? Tính tình ngài ấy hơi khó chiều, nhưng ngài ấy thật lòng thương em mà.”

Chị luôn cảm thấy An Nhiên có nỗi niềm gì đó khó nói. Không thì sao có thể như vậy?

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có khó gì cả, là tự em không thể hòa hợp với anh ấy thôi.”

Tay cô run rẩy, lấy chiếc đồng hồ kia ra khỏi túi áo.

Thực ra cô muốn giữ nó lại làm kỷ niệm, nhưng thứ này quý giá như vậy, cô nhìn về phía thư ký Nghiêm: “Cái này trả lại cho anh ấy, em mà giữ sợ anh ấy sẽ trả thù.”

Thư ký Nghiêm càng nhìn càng không hiểu nổi.

Cuối cùng, chị vẫn nhận lấy chiếc đồng hồ kia, thở dài: “Sau này nếu có gặp. khó khăn gì thì tới tìm chị.”

An Nhiên lại thấy mũi cay cay.

Cô ừ một tiếng, sau đó cũng chậm rãi đi ra ngoài, thế nhưng sau khi ra ngoài rồi cô lại không nhịn được mà quay đầu lại... Ngắm nhìn nơi cô đã sống những ngày ngọt ngào.

Cả đời này, cô sẽ không thể quên được cậu

An Nhiên rời khỏi khách sạn.

Cô không có nơi nào để đi, sau khi ra ngoài, một người đàn bà bất chợt bước. xuống từ một chiếc taxi màu xanh lam, nhìn thấy An Nhiên liền gọi một tiếng.

Mẹ Tân nói thẳng: “Sức khỏe của Bá Lai không tốt, cần có người ở bên cạnh chăm sóc, có mày đi chăm sóc thằng bé, tao với bố thằng bé cũng yên tâm.”

An Nhiên chỉ ngồi im lặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, không có một chút màu máu.

Mẹ Tân thấy cô không lên tiếng, không khỏi lại lớn tiếng: “An Nhiên, tao đang nói chuyện với mày đấy mày có nghe thấy không hả? Nếu không phải năm đó có bọn tao nhận nuôi mày, mày có thể có được ngày hôm nay không? Tao nói cho mày biết, mày ấy, cả đời này đều là người hầu của nhà họ Tân bọn tao, mày đừng nghĩ tới việc bỏ lại Bá Lai để trèo cao!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...