🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1801: An Nhiên cúi đầu

An Nhiên dứt lời, hai người đều rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới đưa tay nhéo mặt cô, cười nhẹ: “Mau ăn mì đi, để thêm lát nữa lại nguội mất!”

An Nhiên cúi đầu, tiếp tục ăn mì.

Mà cái người vừa mới bảo cô ăn mì kia lại đang chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu.

Ăn xong, An Nhiên hỏi câu về chuyến bay ngày mai.

Hoắc Doãn Tư kéo cô lại gần, để cô ngồi lên đùi mình, cậu rút một điếu thuốc lá trên bàn ăn nhưng không châm lửa, cứ ôm cô như vậy một lúc rồi mới nói: “Mười giờ! Em có thể ngủ nhiều thêm một chút.”

Cuối cùng thì An Nhiên vẫn có chút cảm giác không chân thực.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này, trở lại thành phố B, thứ chờ đợi cô chính là một hoàn cảnh lạ lẫm, thực ra cô hơi sợ hãi, cô cũng không

cảm thấy làm vợ trong gia đình giàu có là dễ dàng.

Mặc dù người nhà họ Hoắc đều rất dễ chung sống, nhưng cô không thể cứ chỉ ở mãi trong nhà.

Dù sao cô cũng phải cùng Hoắc Doãn Tư ra ngoài.

Cô không muốn làm cậu phải mất mặt.

Con người An Nhiên đơn thuần, khuôn mặt nhỏ không thể che giấu được chuyện gì... Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Chuyện sau này thì để sau này nói đi, hiện tại nên đi ngủi”

An Nhiên đưa tay níu chặt lấy áo cậu: “Em đi thu dọn hành lý! Sáng mai em muốn về nhà một chuyến, giấy tờ của em vẫn còn đang để ở căn phòng thuê kia, dù sao cũng phải hủy hợp đồng thuê phòng.”

Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một chút, cũng đúng.

“Ngày mai tôi cho xe đưa em đi!” Cậu còn một cuộc họp lúc sáng sớm.

“Không cần đâu!” Cô hơi ỷ lại mà hôn nhẹ lên cằm cậu, giống như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân: “Không xa, em tự lái xe là được rồi!”

Cô dứt lời rồi đỏ mặt đứng dậy, đi vào phòng thay đồ sắp xếp hành lý giúp cậu.

Vốn dĩ đây là công việc của thư ký.

Thế nhưng hiện tại đã có người ở bên cạnh cậu, đương nhiên không cần người ngoài phải động tay, hơn nữa cậu cũng rất thích An Nhiên làm những việc này cho cậu.

Hoắc Doãn Tư lại lấy sổ tay ra xử lý một số công việc.

An Nhiên cảm thấy cậu rất vất vả, công việc không bao giờ có thể xử lý hết.

Cô cúi người thu dọn, cố gắng không làm phiền cậu.

Hoắc Doãn Tư mỉm cười, căn phòng rộng bảy trăm mét vuông, cô có thể làm gì phiền tới cậu?

Đêm càng sâu.

Ba giờ sáng, cậu mới hoàn thành xong cơ bản công việc, duỗi eo một cái, lại thấy vật nhỏ kia vẫn đang bận rộn, cậu nhẹ nhàng bước tới, cậu nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào lòng mình: “Chỉ là một cái va ly thôi, sắp xếp khó đến vậy sao?”

Trong lòng cậu lập tức mềm nhữn, sờ đầu cô: “Tôi lấy vợ về không phải để làm bảo mẫu, về sau những việc này đã có người giúp việc phụ trách, em không cần phải tự làm.”

An Nhiên giúp cậu gấp lại quần áo, nhìn có vẻ vô cùng bận rộn.

Một lát sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Thế nhưng em thích làm những việc này giúp anh!”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...