🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1766: Hoắc Tây thật sự cạn lời

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh rất thích ăm bồng trẻ con, nên khi về nhà Hoắc Tây gần như không có cơ hội chạm vào Miên Miên.

Ngày xưa đối với Hoắc Tây bọn họ thì luôn yêu cầu độc lập, đến lượt Miên Miên thì đều dẹp hết.

Bây giờ thì Hoắc Minh lúc nào cũng nói: “Miên Miên của chúng ta còn nhỏ xíu, độc lập cái gì!”

Hoắc Tây bắt bẻ: “Lục Trầm cũng có lớn hơn bao nhiêu đâu! Bố cũng yêu cầu như vậy mà.”

Hoắc Minh hơi sững lại: “Con trai thì phải nghiêm khắc hơn!”

Hoắc Tây thật sự cạn lời.

Thật ra cô cũng thương Miên Miên, Trương Sùng Quang cũng chiều con bé, đến người lớn trong nhà cũng cưng, nhưng cô sợ con bé vì quá được bao bọc cưng chiều nên sẽ trở nên ngây ngô, không hiểu chuyện đời.

“Con cháu trong nhà chúng ta sẽ không bị chiều hư đâu!”

Hoắc Minh thì ôm Miên Miên, hỏi con bé hôm nay đi bệnh viện tiêm có sợ không, mông nhỏ còn đau không?

Còn Ôn Noãn ở bên cạnh đút táo nghiền cho cô bé. Hoắc Tây là đứa con gái đầu lòng của họ, còn Miên Miên là đứa cháu gái đầu tiên, thêm việc đây là con của cô và Trương Sùng Quang, nên lại càng thêm thân thiết.

Hoắc Minh chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng bóc của Miên Miên, cười nói: “Bà ngoại của con bình thường không dễ gì đi hầu hạ người khác đâu.”

Ông còn chưa được như vậy bao giờ, thường ngày đều là ông đi chăm sóc Ôn Noãn.

Ôn Noấn liếc nhìn ông: “Ông toàn nói xàm! Mấy đứa Hoắc Tây bị ông dạy đến nổi tung hoành ngang dọc, bây giờ đến Miên Miên nữa rồi.”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Dù tuổi đã lớn, nhưng Hoắc Minh vẫn rất hấp dẫn, ông dựa vào ghế sô pha, đưa tay giữ nhẹ eo của Ôn Noãn.

Ôn Noấn còn tính nói ông vài câu, nhưng quay lại nhìn thấy đôi mắt ấm áp của chồng mình.

Bà cũng thôi không nói nữa. Quay qua thì nghe giọng nói ngọt ngào của Miên Miên: “Miên Miên không sợi Mông nhỏ cũng hết đau rồi! Bố còn dẫn con với mẹ đi ăn bít tết, Miên Miên còn muốn đến thêm lần nữa.”

Ôn Noãn nghe thế liền biết, chỗ con bé bảo chính là nhà hàng Pháp của bà.

Khi còn trẻ, thỉnh thoảng bà có đến đây đàn.

Mấy năm nay thì lười đi lại, gần hai năm rồi chưa đến, không ngờ Miên Miên lại thích.

Ôn Noãn mỉm cười.

Bà nói với Hoắc Tây: “Để hôm nào mẹ đi sang tên nhà hàng đó cho con, xem như tặng quà cho Miên Miên.”

Hoắc Tây đang xem tạp chí, ngước lên: “Mẹ, Miên Miên còn nhỏ mà, với lại mấy đứa con nít có thích thứ gì quá năm lần đâu.”

Ôn Noãn đang định nói lại. Hoắc Minh hắng giọng: “Tấm lòng của mẹ thì con cứ nhận là được rồi!” Giọng nói của ông còn có chút khó chịu.

Nhìn vẻ mặt điềm đạm của Hoắc Tây, ông bỗng thấy, Hoắc Tây ngày càng giống mẹ của con bé, nhưng khi còn nhỏ tính tình của nó rõ ràng rất giống ông... Rất kiêu ngạo vênh váo.

Chắc có lẽ vì yêu Sùng Quang.

Nhưng ông nhìn ra, hai đứa nhỏ ở với nhau cũng không tệ.

Trong lòng cũng dần an tâm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...