Tân Bá Lai sửng sốt một chút.
Trương Sùng Quang buông anh ta ra, đụng người vào tủ quần áo.
Anh chỉnh lại quần áo, ngữ khí càng nhạt hơn một chút so với lúc trước: “Nghe nói Hoắc Doãn Tư chưa, em trai của Hoắc Tây, cũng chính là tổng giám đốc mới của Hoắc thị, người ta gọi là Tiểu Hoắc tổng?”
Tân Bách từng nghe qua, anh ta biết đó là một người đàn ông có giá trị ngàn tỷ.
Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?
“Doãn Tư thích An Nhiên... họ Tân, ngẫm lại tiền thuốc men của anh lấy đâu ra, là phụ nữ dùng tình cảm đổi lấy? Tiền kia anh trả chưa? Sao còn mặt mũi ở chỗ này câu phú bà?”
Sắc mặt Tân Bá Lai tái nhợt.
Tay anh ta ôm ngực, gần như không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Khóe miệng Trương Sùng Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, anh bỗng nhiên kéo cánh tay người họ Tân qua, viết xuống một dãy số điện thoại trên cánh tay anh ta, đầu bút nhọn gần như chạm vào da thịt, nhưng Tân Bá Lai không dám phản kháng.
Trương Sùng Quang viết xong, vặn bút vàng.
Anh nhìn xuống từ trên cao, rất kiêu ngạo, nói: “Hai giờ sau gọi tới số này!”
Tân Bá Lai không hỏi kỹ.
Anh ta biết mình không phản kháng được, người đàn ông trước mặt quá lớn mạnh, anh ta biết Trương Sùng Quang... một doanh nhân mới nổi đáng sợ.
Trương Sùng Quang không thô bạo, lúc đi ra ngoài thậm chí là phong độ nhẹ nhàng.
Quản lý và mấy nhân viên ở cửa, nhìn thấy ổn, thở phào nhẹ nhõm.
Chờ người rời đi, bọn họ mới hỏi Tân Bá Lai: “Có phải anh đắc tội với tổng giám đốc Trương không?”
Tân Bá Lai sao có thể nói mình quyến rũ vợ người ta, anh ta mơ hồ nói: “Một vài chuyện khác, tôi nợ tổng giám đốc Trương ít tiền.”
Quản lý cũng rất bất ngờ, nhưng anh ta cũng thông minh, không hỏi nhiều. Tân Bá Lai thu dọn một chút.
Anh ta rời đi, ra bên ngoài ghế công viên ngồi rất lâu, anh ta chậm rãi xắn ống †ay áo lên, trên đó có con số Trương Sùng Quang viết.
Điện thoại chuyển tiếp, giọng anh ta run rẩy: “Anh Trương.”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói tên khách sạn, còn có số phòng.
Tân Bá Lai cúp điện thoại, ngón tay của anh ta, cơ thể của anh ta đều đang run rẩy... Anh ta cũng không muốn bán đứng chính mình, nhưng nghĩ đến của cải của Trương Sùng Quang, anh ta không chịu nổi cám dỗ này.
Anh ta vẫn đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?