🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1717: Anh đưa em đi!

Trương Sùng Quang bước đến trước mặt cô, nghiêng người cắn nhẹ lên chóp mũi cô.

“Anh đưa em đi!”

Hoắc Tây ngơ ngác, một lát sau cô đè giọng

nói: “Dì còn đang ở đây!”

Trương Sùng Quang không nói gì, vẫn duy trì góc độ như thế mà nhìn cô… Chia xa mấy năm, cậu rất muốn ở cạnh cô mọi nơi mọi lúc, thân thiết như thế đã tính là gì?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Tây đố chuông.

Là thư ký gọi cô.

Thư ký gọi điện đến là đế hỏi về chuyện tiệc mừng tối nay, Hoắc Tây nhìn ánh mắt Trương Sùng Quang rồi nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Cô cúp điện thoại: “Tôi tự lái xe đến đó!”

“Chân em không tê à?” Trương Sùng Quang cầm chìa khóa xe: “Đế anh đưa em đi!”

Hoắc Tây còn chưa kịp nói gì thì cậu đã ôm lấy Miên Miên, một tay khác thì xách Tiểu Quang ra ngoài…

Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Tôi còn chưa thay quần áo đâu!”

Trương Sùng Quang cũng không quay đầu lại, giọng điệu rất vui vẻ: “Vậy em thay nhanh đi! Anh lên xe chờ em.”

Hoắc Tây:…

Cô lên tầng thay một cái áo sơ mi và quần đen, đơn giản thoải mái, thích hợp cho tiệc mừng công ty.

Bình thường cô cũng không thích đeo trang sức.

Chỉ có ngón giữa là đeo một chiếc nhẫn đôi với Trương Sùng Quang, cô lựa trong hộp trang sức một đôi hoa tai hoa hồng xanh ROSE, đeo lên rất thích hợp, xinh đẹp nhưng không lố.

Hoắc Tây xuống tầng, mở cửa ngồi vào trong xe.

Trương Sùng Quang vốn đang nghiêng đầu nói chuyện với Miên Miên, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn cô.

“Sao thế?” Hoắc Tây kéo dây an toàn.

Giọng Trương Sùng Quang bổng trở nên trầm khàn: “Trông em thật là đẹp.”

Quần dài che đầu gối, làm chân cô vừa dài vừa thẳng.

Cậu còn nhớ tối qua mình còn cầm lấy nó thế nào, đã xúc động đến không thế kiềm chế ra sao.

Mặt Hoắc Tây nóng lên.

Đường đến nhà hàng ước chừng mất nửa tiếng lái xe, Miên Miên lần đầu được ra ngoài với bố mẹ nên rất phấn khích.

Cô bé cứ ríu ra ríu rít.

Trương Sùng Quang vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô bé, cực kỳ dịu dàng.

Hoắc Tây dựa lưng vào ghế ngồi, không chen miệng vào nhưng vẫn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ,

Trương Sùng Quang mỉm cười buông tay cô ra.

Đến cửa nhà hàng, Trương Sùng Quang dừng xe lại rồi bước xuống mở cửa xe cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây nói: “Tự tôi vào được rồi!”

Trương Sùng Quang liếc nhìn nhà hàng rồi cười cười: “Sao thế, sợ đồng nghiệp nhìn thấy anh à? Hay là do anh nhỏ nhen?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...