Thật ấm áp.
Miên Miên hơi tỉnh, mở to đôi mắt còn đang mơ màng nhìn Hoắc Tây, sau đó dịu dàng gọi mẹ một tiếng, tay nhỏ còn muốn ôm.
Hoắc Tây ôm cô bé, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Miên Miên nói nhỏ: “Con thích bố…”
Lòng Hoắc Tây chua xót.
Đang muốn nói gì đó, Miên Miên lại ngủ thiếp đi, hai hàng mi như cây quạt nhỏ khẽ run, nổi bật lên làn da trắng mịn như gốm sứ.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô bé.
Con mình sinh, ngắm mãi cũng không chán.
Ngay vào lúc này Trương Sùng Quang bước vào, cậu đứng ngay cửa nhìn thấy một màn này trong phòng ngủ, thực ra sau một khoảng thời gian gặp lại, đây là lần đầu tiên cậu được thấy dáng vẻ mềm yếu của Hoắc Tây.
Không đối chọi gay gắt với cậu.
Cũng không có châm chọc khiêu khích, chỉ dịu dàng nhìn chăm chú vào con của bọn họ.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Từ phòng khách đến bên trong phòng ngủ, cách khoảng năm sáu mét nhưng giống như cậu đi hết cuộc đời.
Cậu bước đến sau lưng của cô, nhìn Miên Miên.
Giọng nói cũng dịu dàng, giống như tất cả người bố tốt trên đời này: “Con bé ngủ rồi sao?”
Hoắc Tây hơi cứng lại, đợi khi ý thức lại cô khẽ ừ: “Mới tỉnh lại một chút lại ngủ rồi.”
Trương Sùng Quang gật đầu, sau đó bàn tay của cậu vòng qua eo nhỏ của cô, Hoắc Tây không biết có phải bị ảo giác hay không, cảm giác càng nóng rực hơn.
Thân thể của cô càng căng thẳng hơn so với lúc nãy.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Miên Miên, lại nói chuyện với
Hoắc Tây: “Anh nói, tối nay là đêm tán hôn của chúng ta.”
Khuya lắm rồi, Hoắc Tây không muốn giày vò với cậu, cũng sợ đánh thức Miên Miên.
Cô nói nhỏ: “Không phải anh mới phẫu thuật sao?”
Trương Sùng Quang đứng sau lưng cô không lên tiếng, nhưng ngón tay thon dài lại thật sự không buông cô ra chút nào. Hoắc Tây bị cậu làm có chút không chịu nối, giọng đứt quãng: “Ra… ra ngoài đã!”
Trương Sùng Quang cười rất dịu dàng.
Rốt cuộc vẫn đến phòng khác, mở cánh cửa ra, cách biệt hoàn toàn với phòng ngủ chính.
Ánh đèn mờ ảo, cò ngồi trên đùi của cậu, thực sự rất mập mờ.
Cho dù đã đăng ký kết hôn, nhưng dù sao cũng cách biệt nhiều năm, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Thái độ của Trương Sùng Quang lúc nóng lúc lạnh, có lẽ lúc này rất có tâm trạng tán tỉnh cô, đầu ghé vào bên tai cô nói: “Anh rất muốn!”
Không những thế còn bảo cô cảm nhận.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?