Sau phiên toà xét xử, cô đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.
Cô mua bó hoa Bạch Khởi thích, lúc đi vào phòng bệnh, tinh thần của cậu ta rất tốt, dựa vào đầu giường đang lẳng lặng đọc một quyến sách, dường như là số tay nuôi dạy trẻ.
Hoắc Tây đi vào, cậu ta cũng không nhấc mắt nhìn, giống như là biết cô đến vậy.
“Chị đến rồi sao?”
Hoắc Tây lấy từ trong tủ ra một bình hoa, cắm hoa vào đó, sau đó ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rơi vào phía trên quyển sách kia, nhàn nhạt nói: “Lúc trước không thèm nhìn qua, sao giờ lại đọc?”
Bạch Khỏi bình tĩnh ngước mắt nhìn, nhìn vào bụng dưới của cô.
“Không phải sắp có cục cưng rồi sao? Dù sao đọc một chút cũng tốt.”
Hoắc Tây không nói gì, chỉ rất dịu dàng nhìn
cậu ta.
Cô không biết nên nói thế nào với Bạch Khởi, cô đã đăng ký kết hôn với Trương Sùng Quang, cô cũng không muốn nói với cậu ta rằng cô thực sự bị ép buộc, có vẻ quá cứng nhắc và giả tạo.
Cô cũng sẽ không nói, nếu sau này mang thai cô sẽ dẫn cậu ta rời đi, trở về Anh Quốc.
Hoắc Tây nghĩ, nếu như ngày đó của Bạch Khởi thật sự đến, cô hi vọng cậu ta ở lại trong nước.
Dù sao nhà họ Hoắc vẫn có thể dành ra cho cậu ta một chỗ.
Nhưng Hoắc Táy không hề nói những điều này, cô chỉ điều chỉnh vẻ ngoài của bó hoa sao cho đẹp nhất, hỏi tình trạng bệnh tình của cậu có còn uống thuốc không, nửa tiếng sau người giúp việc trong nhà mang cơm đến, cô tự mình giám sát cậu ta ăn.
Bạch Khởi ăn vẫn rất ngon miệng.
Cô có phần yên tâm.
Lúc rời đi, Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, chợt mở miệng: “Chị thật sự sẽ đi theo anh ta sao?”
Lưng của Hoắc Tây chợt cứng ngắc.
Giọng điệu của Bạch Khởi vẫn dịu dàng: “Tôi nghe dì trong nhà nói vậy!”
Hoắc Tây không phủ nhận, cô ừ một tiếng: “Phải!”
Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, tay đặt trên đệm hơi nắm lại, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh nói: “Vậy cũng rất tốt! Thực ra Miên Miên cũng cần người bổ như Trương Sùng Quang.”
Còn cậu ta, cái gì cũng không cho được.
Cậu ta vẫn là gánh nặng cho Hoắc Tây!
Ba năm này, bỏ ra hơn chục triệu tệ, nếu là người bình thường sớm không còn sổng.
Thế nhưng Hoắc Tây bằng lòng dùng tất cả để đối lấy.
Bạch Khởi cũng rất đau, ba năm này cậu ta vẫn cắn răng kiên trì, cậu ta định tiếp tục ở bên Hoắc Tây… Cậu ta vẫn chưa yên tâm Trương Sùng Quang, cậu ta muốn tận mắt nhìn thấy Miên Miên bình an.
Cậu ta vẫn… chưa muốn chết!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?