Đây chính là cốt nhục của anh.
Chú chó nhỏ vây quanh dưới chân anh, trông rất phấn khích, Trương Sùng Quang lấy thức ăn cho chó ném cho nó, còn đưa nước cho uống, chó nhỏ không gọi nữa.
Lại làm cơm, Miên Miên dán sát trên người anh.
Giống như cái đuôi nhỏ vậy, bám sau lưng anh, áp vào tai bố nói chuyện.
Tuy cô bé bị bệnh nhưng vẫn rất hoạt bát, thích nói chuyện.
Trương Sùng Quang chỉ hận không thể cõng cô bé trên người mọi lúc.
Hoắc Tây quay về biệt thự, cũng chỉ là tùy ý lấy cái vali nhỏ, thứ nhất, phần lớn mọi thứ cô đều để lại ở Anh, thứ hai là Trương Sùng Quang chắc chắn đã chuẩn bị đủ vật dụng sinh hoạt cho Miên Miên.
Cô cầm đồ qua, Trương Sùng Quang cũng chỉ nhìn cô.
Anh lạnh nhạt: “Để trong phòng ngủ chính đi!”
Hoắc Tây nhìn Miên Miên nằm trên lưng anh, sợ không an toàn nên muốn ôm cô nhóc xuống, nhưng Miên Miên không chịu, cô bé bám chặt lấy.
Hoắc Tây chỉ đành để mặc, bảo Trương Sùng Quang cẩn thận chút.
Trương Sùng Quang hừ lạnh: “Tôi sẽ không để con bé xảy ra chuyện! Tôi cũng không hiểu rõ được bọn em, hai người còn vứt đứa nhỏ cho bảo mẫu, không thể để lại một người bên cạnh con bé được sao?”
Hoắc Tây không giải thích.
Cô cũng không muốn giải thích với anh quá nhiều, cầm hành lý lên lầu.
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, Miên Miên kề sát bên tai anh hỏi: “Bố ơi, bố cũng giống bố nhỏ, đều thích mẹ đúng chứ?”
Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, không thừa nhận.
Dù sao Miên Miên vẫn còn nhỏ, chốc lát đã quên chuyện này, cô bé chỉ biết sau này cô bé sẽ ở đây... Nhưng bố nhỏ phải làm sao? Cô bé có thể bảo bố nhỏ ở cùng không, vậy thì một nhà bốn người rồi!
Để hôm khác, cô bé nhất định phải hỏi bố.
Hoắc Tây lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, bên trong trang trí theo phong cách mà cô thích.
Anh nghĩ cô quay lại là muốn gương vỡ lại lành với anh, nhưng cô lại mang theo mục đích khác, hiện tại mục đích bị vạch trần, anh muốn làm gì cô?
Hoắc Tây có chút hoảng loạn trong lòng. Cô không dám nhìn thêm, để hành lý rồi mau chóng xuống lầu. Một bữa cơm, ăn uống mà trong lòng bất an.
So với cô, Trương Sùng Quang rất bình tĩnh, anh chăm sóc cho Miên Miên ăn cơm rất thành thục, có lẽ là vì lúc nhỏ chăm sóc cho em trai em gái đã quen rồi!
Miên Miên cũng rất nghe lời, chỉ là không thích cà rốt, ăn rồi nhả ra. “Giống hệt với em lúc nhỏ!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?