🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1666: Chân trời ánh lên ánh sáng vàng

Trương Sùng Quang nói xong có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.

Tuy mới chỉ nuôi có một thời gian ngắn, nhưng chú chó đốm nhỏ vẫn nhận ra anh, kêu gầm gừ muốn đi theo anh.

Nó nhảy trên người Miên Miên xuống và lủi đến bên cạnh Trương Sùng Quang.

Một tay Trương Sùng Quang bế nó lên và đưa ngón tay vuốt bộ lông của nó, và còn đưa lại Miên Miên.

Ánh mắt của anh mang quá nhiều sự dịu dàng: "Nuôi nó cho tốt nhé." Miên Miên nửa hiểu nửa không. Chỉ là cô bé cũng nói như một chú mèo con: "Cám ơn chú.”

Trương Sùng Quang nhìn khuôn mặt tròn trịa đó mà rất muốn nói với cô bé rằng, anh là bố chứ không phải chú gì đó đâu.

Nhưng hình ảnh Bạch Khởi và Hoắc Tây sánh vai cùng nhau khiến anh đau đớn.

Anh vội bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Xuống lầu, khi định rời khỏi biệt thự, anh nhìn thấy trên bầu trời chỉ còn lại một chút bóng tịch dương.

Chân trời ánh lên ánh sáng vàng.

Đợi đến khi anh dừng bước lại, Trương Sùng Quang cảm thấy nhói đau ở vùng ngực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn... Anh mò lấy một điếu thuốc màu trắng, ngón †ay run rẩy châm nó lên.

Ôn Noãn từ từ bước đến: "Sùng Quang."

Bà điềm đạm gọi anh, khi thấy rõ sắc mặt của anh thì không khỏi khuyên nhủ: "Không phải lần trước bác sĩ nói là phổi của con nên hút thuốc ít lại sao?"

Trương Sùng Quang cười nhạt: "Nhất thời con nhịn không được."

Nói như vậy nhưng anh vẫn dập tắt điếu thuốc.

Ôn Noãn đắn đo một lúc nhưng vẫn quyết định không nói gì thêm, chỉ căn dặn một vài chuyện trong cuộc sống, nói giống như tất cả các bậc cha mẹ bình thường trên đời.

Khóe mắt Trương Sùng Quang cay cay: "Mẹ, con biết rồi."

Ôn Noãn nhìn anh, sau cùng vẫn bước lên trước chỉnh sửa lại cổ áo cho anh: "Qua mấy ngày nữa đến ăn cơm."

Trương Sùng Quang đang định nói thì Hoắc Tây đi ra.

Ôn Noãn quay đầu lại nhìn thấy con gái, bà đoán bọn họ ắt có chuyện muốn nói.

Bãi đậu xe chỉ còn lại hai người bọn họ, bóng chiều tà đã bị chân trời nuốt chứng, tia sáng vàng cuối cùng cũng bị hoàng hôn thâu tóm,

U ám, khiến cho vẻ mặt sâu xa khó hiểu như nhau.

Hoắc Tây nhìn về chân trời xa xăm không lên tiếng trước.

Trương Sùng Quang nhìn cô, trong ánh mắt anh có sự giằng co cũng có sự mơ hồ, anh không sao hiểu được tại sao năm đó cô yêu anh như thế, còn bây giờ lại có thể điềm nhiên như không đi yêu một người đàn ông khác, lại cùng nhau nuôi dưỡng con của cô và anh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...