Trương Sùng Quang ngồi xuống, chỉ vào con chó nhỏ, hỏi cô bé: “Cháu thích không?”
Hoắc Miên Miên rất thích, cô bé đẩy quả bóng cao su ra, nóng bỏng nhìn chú chó nhỏ: “Cái này... Đổi với chú!”
Trương Sùng Quang tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô bé. Một lúc sau anh cười: “Chú không đổi đâu!”
Anh không những không đổi, còn cầm đi quả bóng cao su của cô bé làm cô bé rất tức giận.
Đúng lúc này người giúp việc đi đến, vội vàng mở cửa, hơi bối rối nói: “Ông này! Quả bóng này...”
Hình như lúc này Trương Sùng Quang mới phản ứng được: “À! Tôi nhặt giúp cô bé!”
Người giúp việc ngại ngùng đứng lên.
Cô ta lại hiểu lầm người đàn ông sang trọng này, vì vậy, cô ta tiến lại gần: “Hình như ngài rất thích Miên Miên nhà chúng tôi."
“Cô bé tên là Miên Miên à?”
Trương Sùng Quang mở xích cho chú chó nhỏ để nó vui chơi ở bãi cỏ, sau đó ôm lấy bé con trắng trẻo non nớt kia.
Trên người cô gái nhỏ ba tuổi còn vương vấn mùi sữa. Thơm mát mềm mại. Trương Sùng Quang đưa tay chạm vào, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên nhăn
như cái bánh bao, cô bé vẫn chưa quên vừa rồi chú hư vừa bắt nạt cô bé, nhưng cô bé lại càng thích chó nhỏ hơn.
Trương Sùng Quang thả cô bé xuống, vỗ mông cô bé: “Đi chơi đi!”
Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ trở lại, chơi đùa với chú chó nhỏ.
Cô bé đã quên anh là chú đáng ghét từ lâu rồi.
Mắt của Trương Sùng Quang không nỡ rời đi, anh nhìn Miên Miên chằm chằm, người giúp việc cười nói: “Ông và cô chủ có duyên thật đấy! Nếu nhìn cẩn
thận thì mặt còn hơi giống nhau nữa.”
Trương Sùng Quang thu lại ánh mắt, sâu kín nói: “Thật ra tôi là cậu của con bét”
Người giúp việc hoảng hốt nhận ra. Thảo nào!
Trương Sùng Quang không ở lại nữa, dù anh rất muốn lên tâng xem người trên tầng đang làm gì nhưng anh vẫn nhịn được... Anh còn chưa phát điên!
Anh chạy đến dắt Tiểu Quang.
Miên Miên rất tiếc nuối, Trương Sùng Quang nói với cô bé: “Chú ở ngay sau, nếu cháu muốn chơi với chó nhỏ thì bảo dì dẫn cháu sang nhé.”
Anh nhìn đẹp trai lại sang trọng, lại ở biệt thự giá cao như thế, người giúp việc không hề nghi ngờ chút nào.
Trương Sùng Quang dắt chó rời đi. Anh vừa đi thì Hoắc Tây từ trên tầng đi xuống, cô gọi Miên Miên.
Cô vỗ về Miên Miên muốn ngủ cùng cô bé, nhưng dù làm thế nào cũng không thể ngủ được, cô cứ nhắm mắt lại là nhớ đến ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô.
Sự nhớ nhung đan xen với hận thù.
Hoắc Tây không dám nghĩ nữa, với những chuyện cô sắp làm tiếp theo, liệu Trương Sùng Quang có hận đến mức muốn làm thịt cô không.
Rõ ràng là lỗi của anh, nhưng không hiểu vì sao cô lại thấy chột dạ. Nhưng cô không có đường lùi nữa. Coi như là hai bên tình nguyện đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?