Trương Sùng Quang bắt đầu hoảng loạn, giọng cậu căng lên: “Bố, bố hãy giữ Hoắc Tây lại!”
Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Con bé đã bay đi mất rồi! Tôi cũng không biết con bé đã đi đâu!”
Điện thoại trong tay của Trương Sùng Quang từ từ trượt xuống.
Vỡ thành hai mảnh...
Cậu điên cuồng lái xe trở về nhà, dường như phá cửa, trong căn nhà mọi thứ vẫn như cũ, thậm chí cậu còn chuẩn bị bữa sáng vì cô, cô chỉ ăn một nửa, sữa bò cũng còn chưa đến nửa ly, đây là thói quen của cô từ trước đến giờ.
Cậu chạy vào phòng ngủ, phòng thay đồ.
Đồ đạc của cô vẫn còn.
Chỉ cầm theo giấy tờ và hộ chiếu.
Trên tủ đầu giường, một vật nhỏ loé sáng, chính là chiếc nhẫn kim cương cậu đưa cho cô.
Trương Sùng Quang sắp điên rồi.
Cậu điên cuồng gọi điện thoại cho cô, nhưng mỗi lần gọi bên kia cũng truyền đến tiếng tắt máy, cậu lại gọi điện cho thư ký của cô, hỏi cô đi đâu.
Thư ký nói cô mua vé máy bay đi một chuyến đến Bắc Mỹ.
Còn cụ thể đi đâu, thật sự không biết.
Trương Sùng Quang nhanh chóng mua cùng chuyến bay, chỉ là muộn hơn Hoắc Tây mười tiếng, ở sân bay cậu gọi điện thoại cho Hoắc Minh nói chuyện nửa tiếng, cậu không giấu diếm, kể chuyện của Thẩm Thanh Liên.
Hoắc Minh nghe xong, yên lặng không nói gì.
Ông nhẹ nhàng cúp máy.
Ở sân bay, Trương Sùng Quang chán nản ngồi trên ghế, cậu nhìn chằm chăm vào điện thoại có lẽ chờ Hoắc Tây gọi điện cho cậu, cho dù mắng cậu, hay là muốn chia tay với cậu, cũng được.
Nhưng đều không có.
Cô cứ như vậy, không để lại một lời nào, cứ như vậy rời đi.
Cô chỉ nói với bố của cô, huỷ bỏ hôn ước.
Một chữ cũng không muốn nói với cậu.
Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu lên, áp hơi nóng của món đồ xuống, cậu không có tình cảm với Thẩm Thanh Liên, đúng như dự đoán của Lâm Tòng, cậu chỉ không muốn nhìn thấy một người phụ nữ bị mất đi tử cung, lại mất cả mạng sống.
Trương Sùng đuổi theo đến Bắc Mỹ.
Cậu lấy được tin tức của Hoắc Tây, một tuần sau cô bay đến nước Pháp, cậu đuổi theo đến nước Pháp.
Cứ như vậy, trong vòng nửa năm sau,
Hoắc Tây thường xuyên bay đến bay lui, Trương Sùng Quang đều sẽ chậm nửa bước, cậu vẫn đuổi không kịp cô, luôn chậm nửa bước.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?