Hoắc Tây ngồi dựa lưng vào ghế, vẫn còn thấy hơi khó chịu.
Cô có chút yếu ớt nói: “Có thể do ăn quá no! Không cần phải mắc công đến đó.”
Cô suy nghĩ, lại nhỏ giọng nói: “Thật sự không thể nào mang thai.”
Trương Sùng Quang thấy cô khó chịu, tự nhiên bước đến sờ vào mặt cô: “Trời nóng như vậy mặt em lạnh như thế! Đến bệnh viện nhé!”
Hoắc Tây lại nói gì đó, nhưng không còn tác dụng. Trương Sùng Quang dẫn cô đi bệnh viện.
Sau đó đến khoa tiêu hoá, bác sĩ hỏi tình trạng, sau đó nhìn bọn họ thản nhiên hỏi: “Hai người là người yêu nhau à?”
Hoắc Tây mấp máy môi: “Dạ.”
Bác sĩ viết giấy: “Đến khoa sản đăng ký lấy số đi!”
Hoắc Tây ngẩn ngơ: “Thế nhưng không có khả năng lắm!”
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, cẩn thận vẫn hơn!” Hoắc Tây lại muốn nói điều gì đó,
Trương Sùng Quang kéo cô đi, sắc mặt của cậu có chút nghiêm trọng, nhưng lại tỏ vẻ thoải mái.
Bước ra khỏi phòng, Hoäc Tây nhỏ giọng phàn nàn: “Sẽ không mang thai!”
Trương Sùng Quang khẽ vỗ vào người cô: “Em ngồi ở đây chờ anh, anh đi đăng ký lấy số!”
Hoắc Tây ngồi xuống, khi cậu chuẩn bị đi cô nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của cậu, giọng thật nhỏ: “Trương Sùng Quang... Nếu như... em thật sự mang thai, anh sẽ để cho đứa bé này được sinh ra chứ?”
Trương Sùng Quang quay về, cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm cô.
Mặt Hoắc Tây rúc vào giữa cổ cậu.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Em hơi sợ!”
Nếu như cô thật sự mang thai, họ cũng chưa có chuẩn bị gì, cũng chưa đến bác sĩ khám qua... Không biết con có bị gì không?
Trương Sùng Quang nghiêng người, hôn lên trán của cô: “Đừng sợi Có anh ở đây!”
Hoắc Tây lại dựa vào một chút, cậu mới đi đăng ký lấy số.
Bác sĩ nữ khoa sản vô cùng nhanh nhẹn, trong vòng đã nửa tiếng đã có kết quả xét nghiệm.
Hoắc Tây đã mang thai năm tuần!
Trước khi Trương Sùng Quang triệt sản, có thể bao cao su bị rách một lần nào đó, nên mang thai ngoài ý muốn.
Hoắc Tây cầm lấy tờ phiếu xét nghiệm, khó mà tin nổi. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn Trương Sùng Quang.
Cậu cũng nhìn qua cô, hết sức bình tĩnh. Hoắc Tây không kìm được gọi cậu: “Trương Sùng Quang!”
Hầu kết của Trương Sùng Quang hơi chuyển động.
Không phải cậu không có nghĩ đến nguy hiểm.
Thế nhưng cậu có thể thấy được Hoắc Tây rất muốn.
Trương Sùng Quang nói xong, hai mắt của Hoắc Tây hơi ươn ướt ——
Cô đã quen biết cậu hai mươi năm, thích Trương Sùng Quang rất nhiều năm, cũng đồng ý rất nhiều chuyện, sao lần này cậu không do dự liền đồng ý với cô, bỏ đi tính kiên quyết của chính cậu.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?