Số phận bất công như vậy đấy!
Nhưng có một điều công bằng, đó là cô ta có khả năng sinh con hơn Hoắc Tây, đứa con trong bụng cô ta là giống nòi của Trương Sùng Quang, còn Trương Sùng Quang...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Liên cảm thấy tự tin hơn.
Hoắc Tây cười nhạt: “Tìm tôi có chuyện gì à?”
Nói xong, cô cúi xuống đánh một gậy.
Thẩm Thanh Liên nhìn cô chằm chằm, nhìn đôi chân thon và vòng eo thon gọn của cô... Chỉ nhìn thôi cũng thấy ghen tị, có phải Trương Sùng Quang sẽ ôm eo cô khi ngủ cùng cô không...
Hoắc Tây ngước mắt lên, chạm vào mắt cô ta.
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Đàn ông còn chưa đủ cho cô nhìn hay sao mà để mắt đến tôi?”
Thẩm Thanh Liên cười lạnh: "Tôi thật sự không biết Trương Sùng Quang thích cô ở điều gì! Có lẽ anh ta sẽ sớm hối hận, nếu không sao anh ta lại giấu chứ!"
Giấu...
Hoắc Tây vẫn bình tĩnh.
Thẩm Thanh Liên không vội, nụ cười càng lạnh lùng hơn: “Hoắc Tây, có lễ cô không biết, nhưng người đàn ông ôm cô, gọi cô là tâm can lại không hề muốn có con với cô. Anh ta đã tự mình thắt ống dẫn tinh! Nói cách khác, cho dù hai người có kết hôn thì cũng sẽ không có con, mà con của tôi mới là người thừa kế duy nhất của anh ta!"
Cái loại quan hệ bừa bộn này, Hoắc Tây không thèm quan tâm.
Cô chỉ thấy sốc.
Trương Sùng Quang... đã thắt ống dẫn tinh!
Tại sao cậu lại thắt ống dẫn tinh, tại sao cậu lại không muốn có con với cô?
Hoắc Tây đoán được nguyên nhân, cậu sợ cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô có thể mang thai.
Trong khoảnh khắc này, cô không khỏi thất vọng, nhưng tính tình cô càng mạnh mẽ hơn, không muốn bị cái ngữ như Thẩm Thanh Liên chế giễu nên bình tĩnh nói: “Đó cũng là chuyện giữa chúng tôi!”
"Thật sao? Đó là chuyện giữa hai người. Thế tại sao anh ta không nói với cô?"
Hoắc Tây không trả lời.
Thẩm Thanh Liên đoán được cô đang khó chịu nên chậm rãi tiến lại gần hai bước, nhỏ giọng nói: “Tôi từng chung sống với anh ta mài Anh ta là người như thế nào, tôi nghĩ có lẽ tôi còn rõ hơn cô! Cô thật sự cho rằng anh ta ở nhà họ Hoắc rất tốt ư? Nếu tốt thì tại sao lúc đó anh ta lại rời đi? Bây giờ cô đã cho anh ta bao nhiêu cảm giác an toàn? Hoắc Tây, Trương Sùng Quang và tôi là cùng một loại
người, chúng tôi mới là phù hợp nhất."
Thư ký cũng đến mời người.
Thẩm Thanh Liên rời đi, Hoắc Tây ngồi phịch xuống ghế sô pha, ném cây gậy sang một bên.
Thư ký săn sóc nói: "Luật sư Hoắc, tôi rót cho ngài một cốc cà phê nhé?" Hoắc Tây khẽ xua tay rồi dựa lưng vào ghế sô pha.
Cô nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Không cần! Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại cho tôi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?