Hoắc Minh cảm thấy mình già rồi, vô dụng rồi, nói mấy lời ngọt ngào thật sự không bằng đám con cháu này!
Ông cũng cảm thấy Lục Thước thật sự là con ruột của Lục Khiêm.
Năm đó, Lục Khiêm chính nhờ vào cái miệng đó để lừa em gái quý giá của ông đi.
Lục Thước không hề thua kém bố mình một chút nào. Hoắc Tây rất quý Lục Huân, sau khi cơm nước xong, mấy cô gái đi đến sảnh hoa nhỏ uống trà trò chuyện. Hoắc Kiều không bản lĩnh nào khác, chuyên môn
làm ra một số thứ kỳ quái cho mọi người uống, không thua gì đồ bán bên ngoài.
Đồ uống của Lục Huân lại càng không có bất kỳ thứ gì gây kích ứng và rất phù hợp cho bà bầu.
Cô ấy ăn mặc nhẹ nhàng, uống từng ngụm nhỏ, vẻ mặt cũng nho nhã yếu ớt.
Hoắc Tây nhìn mà ngóng trông.
Chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều như vậy sao? Cô cảm thấy Lục Huân đẹp hơn trước rất nhiều.
Cô bỗng nhiên... cũng muốn có một đứa con!
Nhưng Trương Sùng Quang hình như không muốn cho lắm. Cô phải nói chuyện với cậu, nếu muốn kết hôn thì hai người phải có cùng suy nghĩ, nếu không sau này sẽ liên tục gặp rắc rối.
Hoắc Tây có hơi sững sờ...
Đến khi không có ai, Hoắc Doãn Tư bước vào khẽ gõ cửa vài cái.
Hoắc Tây ngước mắt lên: "Doãn Tư!"
Hoắc Doãn Tư mỉm cười đi vào, ngồi đối diện với Hoắc Tây, rót cho mình một tách trà thơm rồi thong thả uống.
Hoắc Tây nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy cậu có điều gì đó muốn nói.
Quả nhiên, sau khi uống xong, Hoắc Doãn Tư hỏi: “Em nghe nói Thẩm Thanh Liên cũng ở thành phố H, chị yên tâm như vậy sao?”
Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Không thì sao! Buộc đàn ông vào thắt lưng à?” Năm đó cô không chạy sang Mỹ níu kéo, bây giờ lại càng không.
Cô thích Trương Sùng Quang, nếu cậu cũng thích cô và sẵn sàng chung thuỷ thì bọn họ có thể đi đến cuối cùng, ngược lại có ép buộc cũng vô ích.
Hoắc Tây không muốn thăm dò điều gì ở đàn ông cả!
Điều đó không thú vị.
Hoắc Doãn Tư gật đầu: "Cũng đúng! Hơn nữa, một người đàn ông như anh Sùng Quang thì dù có dùng dây thừng cũng không thể trói được, thế thì nuôi thả còn hơn!"
"Nuôi thả cái gì chứ!" Hoắc Tây cười nói.
Cô uống hết trà xanh trong cốc rồi đứng dậy: "Được rồi, chị về trước!"
Hoắc Tây nghe vậy thì giật mình. Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Bố vì gia đình đã từ bỏ nghề luật sư! Mà chị cũng thích làm luật sư, Doãn Tư... Chị cũng không muốn từ bỏ, dù có vất
vả đến đâu!"
Bởi vì mỗi lần người khác gọi cô là luật sư Hoắc, ông bố Hoắc Minh của cô đều rất vui vẻ.
Doãn Tư im lặng nhìn cô, không nói gì.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?